Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 959: Giang Hồ Hiểm Ác (3)

Chương 959: Giang Hồ Hiểm Ác (3)Chương 959: Giang Hồ Hiểm Ác (3)
Chương 959: Giang Hồ Hiểm Ác (3)
Thần tiên đánh nhau luôn ở trên trời.
Nhưng mà bi hoan ly hợp, phần nhiều lại ở nhân gian.
Trong thính đường lầu chính Phi Ưng bảo, không khí biến hoá kỳ lạ.
Bảo chủ Hoàn Dương đã hành động tự nhiên, nhưng nhìn cũng không nhìn một cái thi thể phụ nhân trên ghế bên cạnh.
Lão quản gia Hà Nhai, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn bảo chủ phu nhân, tâm không đành lòng, muốn nói lại thôi, đã bị Hoàn Dương dùng ánh mắt lạnh lùng ngăn lại.
Hoàn Dương để một bàn tay lên trên gác tay của ghế dựa, trầm giọng nói: "Việc trong đại đường hôm nay, không ai được tiết lộ ra bên ngoài, nếu có kẻ dám tiết lộ nửa chữ, chẳng những chiếu theo gia pháp xử lý, còn liên lụy tất cả mọi người trong một phường, đánh gãy tay chân, toàn bộ trục xuất khỏi Phi Ưng bảo!"
Hoàn Dương cũng không quay đầu, chỉ lấy ngón tay tùy ý chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh,"Phu nhân vắt vả lâu ngày thành tật, bệnh nặng không được chữa trị...
Hoàn Dương hơi tạm dừng, âm thanh lạnh lùng nói: "Sau khi chết bài vị không được để trong từ đường Hoàn thị! Không được mai táng ở..."
Trong đại đường, mọi người câm như hến, không dám có nửa phần nghi ngờ.
Lão phu tử Hà Nhai rốt cuộc nhịn không được, tiến lên một bước, cắt ngang nửa câu sau nói của Hoàn Dương, lộ vẻ sầu thảm nói: "Bảo chủ, phu nhân tuy có sai lầm, nhưng mà hy vọng bảo chủ nề tình mấy năm nay phu nhân giúp chồng dạy con, lo liệu gia nghiệp, chấp thuân cho phu nhân được mai táng ở phía sau núi, bảo chủ, coi như Hà Nhai ta cầu xin bảo chủ..."
Nói xong lời cuối cùng, vị lão quản sự cúc cung tận tụy vì Phi Ưng bảo này, thân là lão phu tử truyền đạo giải thích nghi hoặc cho nhiều lứa trĩ đồng, đúng là khóc không thành tiếng.
Hoàn Dương giận tím mặt, vỗ mạnh lên gác tay ghế, khiến cho cả chiếc ghế dựa trong nháy mắt gãy sụp xuống, sắc mặt âm trầm, cân nhắc một lát, hừ lạnh nói: "Việc này sẽ bàn saul"
Hoàn Dương luôn luôn hiền lành trước mặt người ngoài, giờ phút này như môt con chim ưng đói bụng, nhìn quanh bốn phía, nhìn đến mỗi mọi người da đầu phát tê, cũng không ai dám nhìn lại, đều cúi đầu.
"Phi Ưng bảo có thể tồn tại tiếp tục sống sót hay không, bây giờ còn khó mà nói, các ngươi tạm thời cũng không được rời khỏi nơi này, ai dám tự tiện rời khỏi đại môn, Hà Nhai, giết hắn!"
Sau khi Hoàn Dương ném ra những lời này, một mình rời khỏi đại đường, đi lên trên lầu, cuối cùng đi tới một địa phương ngay cả phụ thân cũng không biết vì sao phải mệnh danh là "Thượng Dương đài, nam nhân đời này chưa bao giờ ý chí sắt đá như thế, đưa mắt trông về phía xa, ý đồ sớm một bước nhìn ra kết quả tràng đại chiến kia, chỉ tiếc tu vi võ đạo thường thường, thị lực có hạn, nhìn không ra nửa điểm manh mối, y hi có thê thấy được biển mây tán đi, kiếm quang tung hoành mà thôi.
Hoàn Dương hạ thấp tiếng nói, nghiến răng nghiền lợi nói: "Nếu như quỷ anh kia được sinh ra, thực sự lợi hại như lời bọn họ nói, do Phi Ưng bảo ta toàn quyền nắm trong tay, thì tốt quá rồi!"
Lão đạo nhân mang theo ba người thuân lơi thoát khỏi Phi Ưng bảo, một đường chui vào chỗ sâu trong đại sơn phương bắc, chuyến đi này, thuận buồm xuôi gió đến nỗi không thể tưởng tượng, trừ âm vật quỷ mị linh tính đi ra phá rối, cũng không có trúc trắc gì quá lớn.
Không nói ba người trẻ tuổi sống sót sau tai nạn, đến ngay cả bản thân lão đạo nhân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời bốn người đều cảm giác như xa cách cả thế hệ.
Đứng ở phía trên triền núi, Hoàn Thường đột nhiên nói: "Ta phải đi về." Lão nhân lôi thôi âm thầm gật đầu, có tâm tư này, hơn nữa không đi tìm lời khuyên nơi người khác, tương lai mới có hy vọng giúp Hoàn thị trọng chắn kỳ cô.
Nếu như chỉ lo vùi đầu hốt hoảng chạy trốn, lão nhân có thể sẽ không xem thường cô gái Hoàn Thục, nhưng sẽ không coi trọng đứa cháu đích tôn của Hoàn lão huynh đệ này.
Ban đầu khi biển mây tối đen như mực đã tán đi, tuy tạm thời vẫn đang khó mà nói Phi Ưng bảo cũng đã thoát khỏi tử cục, nhưng đến cùng là một dấu hiệu tốt.
Lão đao nhân đưa mắt nhìn lại, dùng đạo pháp sơn môn nhìn sơ qua khí tượng này, âm khí nồng đậm trong Phi Ưng bảo hầu như tiêu tán hầu như không còn.
Vì thế mới khuyên giải an ủi Hoàn Thường,"Đừng vội trở về, hiện tại đại thế hình như đã chuyển hướng về bên chúng ta, vào lúc này, ngươi tuyệt đối không được gây thêm chuyện."
Hoàn Thường nắm chặt chuôi đao bên hông, mu bàn tay nỗi đầy gân xanh, rầu rĩ nói: "Cha mẹ còn đang trong hiểm cảnh, ta làm con lại khoanh tay đứng nhìn, không phải con người!"
Lão nhân cười không nỗi, cũng không thấy phiền. kiên nhẫn giải thích nói: "Không sợ hy sinh không phải là dũng khí, Hoàn Thường, phải làm nam nhân giống như gia gia ngươi, chỉ có thời điểm thực sự đến mức không thể lui, đúng đại nghĩa, mới đi làm hành động vĩ đại giống như một đao bổ ra linh quan! Đến ngay cả chúng ta những người trong tu hành ân cư trên núi, sau khi nghe qua, cũng phải vỗ bàn tán dương, xưng hô một tiếng anh hùng. Phần khí phách gan dạ sáng suốt này cũng không phải là cái dũng của thất phu, không phải không công ởi chịu chết."
Hoàn Thường yên lặng gật đầu. Vị võ phu trẻ tuổi được gia tộc ký thác kỳ vọng cao này, đến cùng không phải người có tính để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu tâm tính không rộng rãi, thân là bảo chủ đời tiếp theo của Phi Ưng bảo, đã sớm không thể dung cho Đào Tà Dương người họ khác không ngừng phát triển ở Phi Ưng bảo.
Hoàn Thục nhẹ nhàng kéo lấy tay áo Hoàn Thường.
Hoàn Thường ngắng đầu cười, Huynh không sao, yên tâm đi."
Lão nhân có chút vui mừng.
Giang hồ như thế, mới có tư VỊ. Đạo sĩ trẻ tuổi Hoàng Thượng lắm bấm nói: "Sư phụ, hai người ngoại hương kia, chẳng lẽ thật sự có thể chém giết ma đầu ở trên trời?"
Lão đạo nhân dở khóc dở cười, thở dài nói: "Có năng lực bố trí một cục diện lớn như vậy, điên đảo phong thuỷ khí vận trăm dặm, vô cùng có khả năng là một đại ma đầu Kim Đan cảnh, pháp thuật di chuyển núi cao kia, đừng nói là sư phụ ta, cho dù là sư tổ tài ba ngút trời của ngươi, khi ở đỉnh phong tu vi cũng đều không làm được, hai người trẻ tuổi kia, nếu có thế chạy thoát khỏi cường địch, cũng đã là vạn hạnh, căn bản không cần hy vọng xa vời thành công giết địch."
Rời khỏi hiểm địa, trái tim luôn căng thẳng nãy giờ của lão nhân đã được buông lỏng, nhất thời có vẻ thần sắc uễ oải, hôm nay chiến một trận, để cho vị đạo nhân sơn cư này thật sự là tâm lực tiều tụy.
Lão đạo nhân dựa vào một gốc cây đại thụ,"Trừ phi là đại tu sĩ Phù Kê tông nghe tin chạy đến, hơn nữa phải là bối phận không thấp, nếu không rất khó để ngăn lại ma đạo cự kiêu khống chế biển mây kia."
Ba người sắc mặt nặng nè, Hoàn Thục cắn chặt môi, tâm tình càng phức tap. Cha mẹ còn ở bên trong khốn cảnh, ngoài từ đường còn có kẻ ngốc tự nguyện chờ chết.
Mình và huynh trưởng cho dù sống tạm, vẫn là tiền đồ xa vời, đi con đường nào, Hoàn Thục thật sự không biết.
Hoàng Thượng thần sắc ảm đạm.
Vắt vả tu đạo bao năm, trong chốc lát không dám giải bày, vốn tưởng rằng đã đạo pháp tiểu thành, phùng sơn ngộ thủy, không chỉ là nói suông, nơi nào nghĩ đến chỉ tại Phi Ứng bảo như thế ngoại đào nguyên này, xém chút nữa đã đánh mắt tính mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận