Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 758: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Œ

Chương 758: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn ŒChương 758: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Œ
Chương 758: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Gặp Lại (6)
Tuy không phải một năm tiền lời năm mươi đồng, nhưng mà vừa nghĩ đến một năm năm đồng, thì ước chừng sẽ là năm ngàn lượng bạc, có biết Long Tuyền trấn nhỏ một tòa nhà sớm nhất của ngõ Đào Diệp bao nhiêu tiền không? Cũng không dùng tới một ngàn lượng bạc! Đương nhiên hôm nay Ly Châu Động Thiên vỡ vụn rơi xuống, giáp giới với bản đồ vương triều Đại Ly, nhà cửa ở trấn nhỏ giá cả đã muốn nghiêng trời lệch đất, nhưng mà nhà cửa bên Long Tuyền quận thành kia, năm ngàn lượng vẫn có thể mua được máy căn.
Việc cấp bách là phải chạy nhanh chóng viết thư cho Ngụy Bách cùng lão nhân họ Thôi, muốn bọn họ thử hỗ trợ thu thổ nhưỡng Ngũ nhạc Cổ Du quốc... Sau đó khi mình quay về từ Đảo Huyền Sơn, cũng muốn đích thân đi một chuyến tới năm tòa ngũ nhạc của Cổ Du quốc, có thể lấy được máy cân thì lấy máy cân, hy vọng đến lúc đó phương tắc vật phi kiếm Mười Lăm còn đủ chỗ trống để chứa.
Từ Viễn Hà đột nhiên nhẹ giọng nói: "Chiếc bát này có thể bán."
Tuy lão nhân đang lâng lâng vì một đôi đũa trúc Thanh Thần Sơn, nhưng mà bình thường làm ăn buôn bán, thật sự rất khôn khéo,"Vị huynh đệ này cảm tháy thiết ky Đại Ly nhất định sẽ nam hạ phải không? Cho nên Cổ Du quốc chưa chắc có thể bảo vệ được giang sơn? Nhưng thật ra ta lại cảm thấy chưa chắc, có thư viện Quan Hồ tọa trấn trung bộ Bảo Bình châu, tin tưởng Đại Ly Tống thị còn không đến mức tiến nhanh nam hạ, cho dù thực sự có một ngày như vậy, ở giữa ngang dọc nhiều vương triều phụ quốc như vậy, đánh tới từng nước một, Đại Ly ngựa không dừng vó một đường nam hạ, sẽ cần hao phí bao nhiêu năm?”
Nếu lão nhân đã nói toạc, Từ Viễn Hà cũng sẽ không che đậy nữa, cười nói: "Mặc dù có thư viện Quan Hồ ngăn trở, ta vẫn là cảm thấy Đại Ly nam hạ, sẽ không mát bao lâu."
Lão nhân cười mà không nói, không muốn cùng người khác tranh cãi không ngớt về vấn đề này, Thanh Phù phường chỉ là buôn bán, hòa khí phát tài.
Từ Viễn Hà cười nói với Trần Bình An: "Bỏ vào túi cho an tâm al"
Trần Bình An nhìn phía hán tử râu quai nón, người sau ánh mắt kiên định, Trần Bình An gật gật đầu, không chút do dự lấy ra chén trắng, đặt lên bàn, "Lão tiên sinh, còn mua không?”
Lão nhân sang sảng cười nói: "Đồng tâu vô khi, chiếu theo đó mà mua không có lầm! Cuộc mua bán này nếu như Thanh Phù phường bị lỗ, coi như là ánh mắt ta quá kém, trừ tiền ta thì cứ trừ!"
Tiền trao cháo múc.
Trần Bình An cầm trong tay một trăm năm mươi đồng Tiểu Tuyết tiền, theo như lời Từ Viễn Hà, bỏ vào túi cho an tâm.
Sau đó Trần Bình An dứt khoát cũng lấy ra nhánh cây mun cùng phù lục có diễm quỷ dựa vào, lão nhân lại trước sau giám định, đối với cây mun khen không dứt miệng, hứa hẹn nguyện ý ra giá ba trăm đồng Tiểu Tuyết tiền, nói Luyện khí sĩ nông gia cùng thầy thuốc đều cảm thấy hứng thú đối với vật áy. Chỉ là đối với tấm phù lục tài chất coi như không tầm thường, chỉ nguyện ý ra giá năm mươi đồng.
Trần Bình An nghĩ nghĩ, chỉ bán nhánh cây mun, thu hồi phù lục.
Trần Bình An cùng Trương Sơn Phong đều đã không có gì để bán, vậy là đã đến lúc tiêu tiền như nước chảy.
Lão nhân tự mình cười dài tiễn khách tới cửa, không quên nói với Từ Viễn Hà: "Về sau có cơ hội lại đến, hai ta nhìn lại tình thế Cổ Du quốc như thế nào, ai thua người đó mời uống rượu, như thế nào?"
Từ Viễn Hà cười nói: "Được a. Thật ra mặc kệ thắng thua, có thể cùng Hồng lão tiên sinh uống rượu, cũng không uồng."
Lão nhân cười ha ha,"Ta chấm câu này, lần sau lão ca trước tiên sẽ mời ngươi uống rượu!"
Từ Viễn Hà ôm quyền cáo từ.
Nghe nói Irương Sơn Phong muốn mua một cây pháp kiếm phù lục Đạo gia có thể trảm yêu trừ ma, cô gái trẻ tuổi liền dẫn theo ba người trực tiếp đi lầu bốn, chọn một gian phòng lớn có treo tám biển gỗ "Hàn Quang”, cửa có chuyên gia thủ hộ của Thanh Phù phường, sau khi cô gái chào hỏi cùng người nọ, nhẹ nhàng đẩy cửa, một loạt kiếm sắp xếp san sát nhau, trong phòng kiếm khí dày đặc, kiếm khí đủ loại, rực rỡ muôn màu.
Trương Sơn Phong vừa vượt qua cửa, lại khó hiểu nói không xem nữa.
Để cho phụ nhân trẻ tuổi trong lòng một trận mất mát.
Trần Bình An lại nói: "Đừng quan tâm hắn, chúng ta xem kiếm đi."
Trương Sơn Phong chết sống không muốn vào trong phòng, hán tử râu quai nón đành lôi hắn đi vào.
Phụ nhân trẻ tuổi theo thứ tự giới thiệu hơn mười cây pháp kiếm giá cao thấp không đồng nhát, cuối cùng Trương Sơn Phong tuy ủ rũ, nhưng mà ánh mắt nhịn không được liếc mắt nhìn máy lần một một cây Thanh Đồng cổ kiếm trong đó, vỏ kiếm đã mất từ lâu, khắc dấu hai chữ "Chân Vũ" mơ hồ không rõ, bởi vì trên thân kiếm có rất nhiều vết thương, cho dù tài chất chú kiếm vô cùng tốt, Thanh Phù phường cũng chỉ ra giá bốn trăm đồng Tuyết Hoa tiền, Trần Bình An không nói hai lời liền bỏ tiền ra mua, thời điểm bỏ tiền, Trần Bình An có chút do dự, phụ nhân trẻ tuổi mỉm cười, nàng vốn am hiểu ý người chủ động rời khỏi phòng, đợi cho nàng trở lại trong phòng "Hàn quang", Trần Bình An đã đem bốn trăm đồng Tuyết Hoa tiền chất đống ở trên một kệ để kiếm, sau khi nàng kiểm kê xác nhận, bỏ cổ kiếm "Chân Vũ" vào một vỏ kiếm đã được chuẩn bị sẵn, đưa cho Trần Bình An.
Cùng nhau đi khỏi Hàn Quang kiếm xá, phụ nhân trẻ tuổi mang theo ba người không ởi ra từ cửa chính Thanh Phù phường, mà là dẫn bọn họ tới cầu hành lang nơi không trung của một lầu hai, đi tới lầu cao nơi hậu viện, rồi mới đi ra từ bên đó, lại từ cửa hông một hậu viện rời khỏi Thanh Phù phường, phụ nhân trẻ tuổi nói với ba người về một ít quy củ, giá cả nơi cửa ra và lộ tuyến hành trình, phát tay chia tay cùng ba người, thời điểm xoay người, hộ viện võ phu Thanh Phù phường đã đóng cửa hông, nàng đưa lưng về phía cửa phòng, lén lút nắm chặt bàn tay, vẻ mặt vui sướng, chỉ là rất nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình tĩnh, bước nhanh đi trở về bên lầu chính Thanh Phù phường, đã là vẻ mặt u sâu, thở dài thở ngắn, oán thán với đồng bọn về ba vị khách nhân keo kiệt.
Thanh Phù phường cách cửa ra chưa tới hai dặm đường, có một độ thuyền vừa vặn đi hướng Vân Tùng quốc, tuy còn cách Thanh Loan quốc một đoạn rất dài, nhưng mà so với Từ Viễn Hà đi bộ hành tâu, tất nhiên sẽ nhanh hơn vô số lần, hơn nữa rời thuyền ở Vân Tùng quốc, có thể lập tức lên độ thuyền đi hướng Thanh Loan quốc, bởi vậy Từ Viễn Hà sẽ lên con thuyền này rời khỏi Sơ Thủy quốc, mà chuyến đò Trần Bình An muốn đi, thuộc loại tuyến đường cũ tồn tại ngàn năm, có lai lịch sâu xa, tuy có thể sẽ không đi thẳng đến Lão Long thành cực nam Bảo Bình châu, nhưng mà cũng giống vậy, sẽ rút ngắn rất nhiều cho lộ trình dài thăm thẳm máy chục vạn dặm.
Vào thời điểm tới gần cửa ra, Trần Bình An cằm trong tay pháp kiếm "Chân Vũ", hầu như đồng thời dừng lại bước chân cùng đạo sĩ trẻ tuôi. Đạo sĩ trẻ tuổi cúi đầu, không dám nói lời nào.
Từ Viễn Hà thở dài, cười nói cùng Trần Bình An: "Lúc trước ở Yên Chỉ quận trong lúc vô tình Sùng Diệu đạo nhân có nói một chuyện, ở đông nam bộ Bảo Bình châu, chính là phụ cận Thanh Loan quốc ta muốn đi, nửa năm sau sẽ triệu khai một hồi thuỷ bộ đàn tràng thanh thế lớn, đến lúc đó sẽ có vô số Đạo giáo thần tiên hội tụ, càng có vài vị Đạo gia tiên sư Bảo Bình châu đại danh đỉnh đỉnh, ở bên kia công khai khai đàn thuyết pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận