Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 630: Tiên Sư Giá Lâm (1)

Chương 630: Tiên Sư Giá Lâm (1)Chương 630: Tiên Sư Giá Lâm (1)
Chương 630: Tiên Sư Giá Lâm (1)
Trần Bình An nhíu nhíu đầu mày.
Thì ra là sau Mùng Một, trong hồ lô lại có một mũi nhọn u lục quang lược ra, dùng tốc độ cao hơn rất nhiều so với kiếm quang bạch hồng trước đó, một trước một sau, bắt lấy khoảng cách bảo giáp ngưng tụ linh khí phòng ngự miếng hộ tâm, thanh phi kiếm thứ hai dễ dàng chui thấu mi tâm thư sinh họ Sở.
Dâm từ sơn thần đứng trên tường cao cổ trạch kinh hô: "Phi kiếm bản mạng!”
Quay đầu chính là một bước nhanh đi ra, thân hình nhanh chóng xuất hiện ở hơn mười dặm, gió âm thổi qua, mồ hôi đầm đìa. "Mẹ nó, kiếm tiên!"
Bạch Lộc đạo nhân hai chân vừa mới điểm đất, bay xuống ở giữa hành lang, mũi chân vừa điểm, đột ngột từ mặt đất mọc lên, không nói hai lời bỏ chạy, ở không trung đột nhiên ném ra phát trần, bạch lộc rơi xuống đất, đạo nhân cưỡi lên trên lưng, hốt hoảng bỏ chạy thật xa.
Trần Bình An có chút ngạc nhiên, đứng tại chỗ, không hiểu ra sao, nghĩ rằng ta một thường dân luyện quyền còn chưa tới hai năm, như thế nào lại thành kiếm tiên? Ta còn không phải là kiếm tu a.
Hậu viện cổ trạch, bên ngoài tú lâu, đại chiến đang diễn ra khóc liệt.
Đao khách râu quai nón đi xa đến tận đây chỉ vì chém yêu, tuy võ đạo cảnh giới không được coi là rất cao, vững vàng ở tứ cảnh, nhưng mà chuôi bảo đao trong tay này, cũng là thần binh lợi khí phẩm tướng cực cao, sau khi quán chú chân khí, vừa xuất đao, hồng quang nở rộ, mơ hồ có phong lôi thanh, thế không thể đỡ.
Lão âu lúc trước canh giữ ở tam tiến sân, lại là một vị Luyện khí sĩ tam cảnh thâm tàng bát lộ, chỉ là niên thọ đã cao, tinh lực không đủ, vẫn là không địch lại hào hiệp râu quai nón cùng bảo đao này, hơn mười hiệp đã bị đại hán lấy sống đao đánh ngất, một cước đá trúng, đụng vào trong sương phòng, ngất đi.
Vốn dĩ lão âu không đến mức bát kham như thế, chỉ là ở lâu trong lồng chim, bị âm sát khí trận pháp tụ lại nhuộm dần đã lâu, tuy không phải âm vật quỷ tu không thể gặp ánh sáng, nhưng cũng thiên nhiên sợ hãi dương cương khí của chuôi bảo đao này. Hơn nữa đao khách râu quai nón du lịch bốn phương, kinh nghiệm đánh nhau cực kỳ phong phú, lão âu nhanh chóng bị thua, đúng là hợp tình hợp lý.
Tiến sân cuối cùng, khởi điểm nam chủ nhân cổ trạch lựa chọn một mình lui địch, từ bên mỹ nhân kháo (*) bay xuống trong viện, chọn một thanh trường kiếm phủ đây bụi đã lâu, thân kiếm thanh lương như nước, đối địch cùng đao khách, kiếm đi nhẹ nhàng, cũng không cùng bảo đao cứng đối cứng, mỗi lần xuất kiếm, đâm thẳng khí phủ mắu chốt của hán tử râu quai nón, mũi kiếm lộ ra kiếm quang màu xanh, ở giữa màn mưa mang theo một tia lưu huỳnh đẹp đề.
() mỹ nhân kháo: tục truyền, những nhà dân Trung Quốc cổ đại thường thiết kế ghế ngồi trong lầu các phía trên sân nhà. Con gái thời cổ đại không được bước xuống lầu, khi cô quạnh thì thường dựa vào đó mà trông ra bên ngoài, bởi thế ghế này mới được gọi là "mỹ nhân kháo”
Đao khách râu quai nón ra tay, rất có phong thái sa trường hãn tốt, thô phác tự nhiên, mỗi một lần xuất đao vừa mau vừa mạnh, chiêu thức cũng không phiền phức, cũng chưa nói tới tinh diệu như thế nào, ra đao rõ ràng lưu loát, thu phóng tự nhiên, một đao không trúng thì thôi, đã trúng tất trọng thương. Đối trận kiếm thuật thượng thừa của vị nam tử đồ đen, đao khách râu quai nón vẫn có thừa lực. Đề hắn nhìn ra một ít dấu vét, hán tử xuất đao càng thêm tấn mãnh, bởi vì có vài phần thực sự tức giận, mắng to nói: "Ngươi điều nhân này, rõ ràng xuất thân tiên gia chính đạo, đại đạo trường sinh tốt đẹp không đi tranh thủ, vì sao cam tâm đắm mình? ! Kết quả là luân lạc thành cọp vò nửa người nửa quỷ, thiên vị nữ quỷ này, gây họa nơi này phạm vi mấy trăm dặm hoang tàn vắng vẻ? ! Ngươi nói ngươi có nên chết hay không!"
Hán tử râu quai nón giận quát một tiếng, hai tay cầm đao, chém mạnh xuống, một đao chém vào trên thân kiếm người nọ, chém đến nỗi cả người lẫn kiếm đều văng ra ngoài mấy trượng, chủ nhân cổ trạch khuôn mặt trẻ tuổi lại tóc trắng xóa, một đường trượt ngã, dưới chân mưa văng khắp nơi, thật vất vả đứng vững thân hình, nuốt xuống một ngụm máu tươi đã trào tới yết hầu, nam tử vẻ mặt tiều tụy vặn cổ tay một cái, run lên một kiếm hoa, nháy mắt khuất nát vô số giọt mưa xung quanh mũi kiếm, tiếng vang vỡ vụn tựa như tiếng pháo ngày xuân.
Hán tử râu quai nón một cước trùng trùng bước về phía trước, một tay đề đao, bảo quang lưu chuyễn, chiếu rọi toàn bộ cánh tay đều bao phủ ở bên trong quang huy, đại hán một tay đưa tay chỉ hướng nam nhân kia, trợn mắt hung dữ,"Phật gia nói quay đầu là bờ, ngươi là đồ khi sư diệt tổ vô liêm sỉ, còn không thu tay lại lui ra? ! Thực khinh Từ mỗ ta không dám chém giết cả ngươi luôn? !”
Nam tử kia là lần đầu tiên trong tối nay mở miệng nói chuyện, đại khái phúc hữu thi thư khí tự hoa (°), tuy tiếng nói khàn khàn, như đá mài dao cùn, nhưng mà khí chất thanh nhã, thần sắc thong dong, chẳng những không có ác ngữ hung dữ, ngược lại là giọng điệu trêu ghẹo: "Phật gia còn nói buông đao xuống đạp đất thành Phật."
(*) trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa
Đao khách râu quai nón nhìn quanh bốn phía, ngắng đầu liếc mắt nhìn mỹ nhân kháo nơi lầu hai đại môn nhắm chặt, sau khi thu hồi tầm mắt, cười khẩy nói: "U, còn có tâm tình cùng ta múa võ mồm tại đây, xem ra là có cái để ÿỷ vào, cũng đúng, bằng xuất thân của ngươi, cùng tu vi Luyện khí sĩ đáy ngũ cảnh, nói không chừng trong trăm năm nay đã sớm kinh doanh thành một gia nghiệp dơ bản to như vậy, nếu không sơn thuỷ thần kỳ phụ cận cũng sẽ không làm như không thấy đối với những việc ngươi làm. Nếu ta đoán không sai, ngươi tuy khẳng định là không có mặt mũi đi nhận tổ quy tông, nhưng mà ở bên ngoài, không thiếu những hoạt động như lấy da hổ làm cờ, mới có thể hù người ngoài không dám mảy may động tới ngươi."
Nói đến chỗ này, đại hán đã giận dữ, khuôn mặt như tố tượng Thiên vương trợn mắt trong chùa chiền, lưỡi búng ra như sắm mùa xuân nói: "Có phải thế không? !"
Nam nhân cầm trong tay trường kiếm mỉm cười không nói, ở chỗ sâu trong đôi mắt có chút buồn bã.
Hán tử râu quai nón tàn khốc nói: "Cho ngươi cơ hội làm người một lần nữa, bản thân không cần, vậy chớ trách Từ mỗ nhân chém yêu vô tình!"
Trước khi hán tử xuất đao, nam nhân than thở một tiếng, có chút áy náy, sau đó cắn rách ngón tay, vẽ bùa viết tự ở phía trên thân kiếm, lầy tinh huyết tự thân viết thành một phong thanh từ đan thư.
Thanh từ bảo cáo, là một trong những khoa nghi Đạo giáo, tương truyền ở thời đại viễn cổ có thể thượng thư thần linh, thẳng đến thiên đình, cầu kết thiên địa, một khi đủ chân thành, được thân linh tiếp nhận, sẽ có đủ loại thần thông hàng lâm vào thân, tỷ như viết thanh từ cho Lôi Bộ thần linh, một khi hiển linh, thậm chí có thể tay cầm lôi điện, kim thân hộ thể, trong khoảng thời gian ngắn giống như Lôi Bộ thần tướng đến nhân gian, tuyệt không thẻ tả.
"Khó trách ảnh bích bên kia có lưu ý vị thanh từ thượng đẳng còn sót lại, ngươi điều nhân này lại là đệ tử chính thức của Thần Cáo tông, thật sự là chết trăm lần cũng không chuộc được tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận