Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1190: Qua Cầu Lên Núi (1)

Chương 1190: Qua Cầu Lên Núi (1)Chương 1190: Qua Cầu Lên Núi (1)
Chương 1190: Qua Cầu Lên Núi (1)
Thật ra Chung Khôi cũng từng nói riêng với hắn một câu sắm ngữ, mặt trời dâng lên từ biển đông, vạn dặm dát vàng. mặt trăng hạ xuống núi tây, màn đêm dâng lên."
Trần Bình An lâm bảm nói: "Không lẽ là bỏ nhật nguyệt Ngẫu Hoa phúc địa vào trong mắt Bùi Tiền?"
Ít nhát Bùi Tiền có thể nhìn ra được người hoa sen tí hon dưới lòng đất, còn có thể nhìn thủng phương trượng thần thông một tay cách tuyệt thiên địa của tổ sư gia Thái Bình sơn.
Trải qua chuyện ngọc bài tổ sư đường của "thanh niên đạo sĩ Thái Bình sơn", Trần Bình An không khỏi như người bị rắn cắn sợ đến mười năm. Chẳng qua đối với vị lão đạo nhân Đông Hải quan đạo tự xưng có quen biết Văn thánh kia, hơn nữa còn là người sớm nhất dưới gầm trời nghe nói qua về học thuyết "Thuận tự", đoán rằng dù thật muốn tính toán với Trần Bình An hắn, thì tạm thời Trần Bình An cũng không bản lãnh phá vỡ cục diện, chỉ có thể binh tới tướng ngăn nước tới tường che, đi một bước tính một bước. Sở dĩ nói là tính toán, mà không phải âm mưu dụng tâm hiểm ác như chuyện ngọc bài tổ sự đường Thái Bình sơn, không phải là vì Trần Bình An ngưỡng mộ quán chủ Quan Đạo Quan, mà là người tu hành đến trình độ như lão đạo nhân, hoặc là chưởng giáo Lục Trầm, bọn họ sớm đã không đáng sử dụng âm mưu quỷ kế, mà đều dùng dương mưu quang minh chính đại, tranh thủ nơi nơi phù hợp với đại đạo thiên địa huyền lại thêm huyền.
Trần Bình An đứng thẳng người lên: “Sau này mua cho ngươi một chiếc dù giấy dầu mới.”
Bùi Tiền kinh ngạc nói: "Tiêu tiền oan uỗng như vậy làm gì?"
Trần Bình An không đưa ra đáp án, để nó quay về miếu hoang trước.
Đợi Bùi Tiền chạy vào trong miếu, Trần Bình An mới quay người, nhìn thấy một nam tử mà mình vừa nhìn một cái đã nhận ra thân phận, Thân quốc công Cao Thích Chân, bởi vì bộ dáng Cao Thụ Nghị có bảy tám phần tương tự vị quốc công gia này. Cao Thích Chân đứng phía sau một vị lão giả cầm dù bộ dạng như quản gia, hẳn cũng là một vị Luyện Khí sĩ thâm tàng bát lộ, ngoài ra còn có một vị lão ông áo trắng tay cầm quải trượng gỗ cổ thụ, mặt cười nịnh nọt nhìn Trần Bình An.
Cao Thích Chân nhìn chằm chằm Trần Bình An, đột nhiên cảm khái nói: "Ngươi trẻ hơn tong tưởng tượng của ta nhiều."
Cao Thích Chân hỏi: "Nếu không phải tam hoàng tử muốn thuận tay dắt dê ở tòa trấn nhỏ biên thùy kia,
Ý đồ cuốn theo đại thế bức tử Diêu gia, vì công lao bản thân mà gây ra tai họa, nếu đổi thành ở thành Thận Cảnh, ngươi và Cao Thụ Nghị con trai ta tương phùng, sẽ như đêm mưa tối nay, chỉ là hai người xa lạ, ai nấy ngồi uống mỹ tửu ở tửu lâu nào đó. các ngươi liêu có trở thành bằng hữu?"
Trần Bình An lắc lắc đầu.
Khuôn mặt Cao Thích Chân nhăn nhó.
Trần Bình An chậm rãi nói: "Trước kia ta đã nói với đại hoàng tử Lưu Tông, kỳ thực đạo lý chúng ta đều hiểu, chỉ là đôi lúc đạo lý có tốt đến máy, so với thứ mình muốn lấy về tay mình mà nói thì vẫn quá nhẹ nhàng. Người như Cao Thụ Nghị, ta hi vọng kiếp sau đầu thai hắn đừng có đụng tới ta, bằng không ta không ngại giết thêm một lần nữa."
Cao Thích Chân sắc mặt âm trầm: "Ngươi muốn chọc giận ta, dụ dỗ ta ra tay với ngươi, để ngươi mượn cơ hội trừ cỏ tận gốc, khiến mạch Thân quốc công phủ từ đây xóa tên khỏi Đại Tuyền?"
Trần Bình An vươn ra hai ngón tay, tùy tiện lắc lắc trước người, nói: “Đây chính là đạo làm người xử thế của ngươi và Cao Thụ Nghị, làm cái gì nói cái gì luôn có quỹ tích nhất định."
Động tác không hề có ác ý này của Trần Bình An khiến lão giả cầm dù thắt cả tim, thiếu chút nhảy ra bảo vệ trước mặt Cao Thích Chân, lão ông chống quải trượng gỗ cổ thụ thì thiếu chút độn thổ mà chạy. Trời ạ, kẻ lấy thủ đoạn lôi đình trấn giết thủy yêu Mai Hà, sau đó một kiếm bức lui quân tử thư viện, một thổ địa công nho nhỏ như hắn sao có thể đối kháng, hắt hơi một cái cũng có thể khiến hắn hồn phi phách tán nữa là. Hai tắm phù lục vàng óng chưa từng thấy qua kia quả đúng là thủ đoạn thần tiên.
Ngược lại Cao Thích Chân mới là người trấn tĩnh nhất: "Lần này ta lên núi là vì dời thi thể biên quân bỏ mình xuống núi, ngươi sẽ không ngăn cản chứ?”
Trần Bình An nói: "Đây chính là nguyên nhân ta còn chịu đứng ở chỗ này nói chuyện cùng ngươi." Sắc mặt Cao Thích Chân hiện đầy vẻ giận dữ.
Thân quốc công phủ sừng sững hai trăm năm ở vương triều Đại Tuyền, tuổi ngang với nước, lại chưa từng phải chịu đựng sỉ nhục như thế? !
Lão quản gia nhẹ giọng nói: "Lão gia."
Cao Thích Chân hít thở sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía vị thổ địa công được sơn thần thủy thần chọn quản lý nơi này: "Có rắm thì mau đánh!"
Lão ông mặc đồ trắng lấy hết can đảm bước lên trước một bước, cúi đầu khom lưng với Trần Bình An, cười nói: "Trần tiên sư, tiểu tiên phải giúp quốc công gia thu thập thi thể, khả năng sẽ sai phái một ít sơn tinh quỷ mị, chỉ sợ rằng đám không lên được mặt đài kia không cẩn thận gây ra động tĩnh lớn, quấy rầy tiên sư nghỉ ngơi trong miếu, cho nên chạy tới nói trước với Trần tiên sư một tiếng, hi vọng tiên sư đại nhân đại lượng, không so đo chuyện này với tiểu tiên."
Trần Bình An gật đầu nói: "Cứ việc di chuyển."
Lão ông rụt rè nói: "Tiểu tiên cả gan lắm miệng thêm một câu, không biết Trần tiên sư tính toán xử trí thi thể con đại yêu kia thế nào? Có cần tiểu tên sai bảo sơn tỉnh quỷ mị môn giúp tiên sư một tay, làm chút việc vụn vặt tỷ như lột da rút gân, hấp thu đan thất tinh huyết đại yêu vào bình bình lọ lọ, chuyện này chúng hoàn toàn đủ sức làm được?”
Trần Bình An chỉ cần lấy yêu đan của thủy yêu Mai Hà, nghe vậy bèn cười nói: "Thế làm phiền thổ địa gia, chuyện thành rồi ta sẽ cho chút thù lao đáp tạ các ngươi."
Lão ông kinh ngạc vì được ưu ái, luôn miệng nói không dám để tiên sư tiêu pha, thiếu chút nữa là lệ nóng ướt đẫm tròng mắt.
Dưới gầm trời không ngờ còn có thần tiên hiền lành, nhã nhặn, khiêm nhường như thế?
Cao Thích Chân hừ lạnh một tiếng, xoay người xuống núi.
Trần Bình An một mình quay về miếu hoang.
Thủy yêu Mai Hà chỉ cách kết thành Kim Đan một bước sau cùng, viên đan hoàn xanh đậm óng ánh thu được lớn cỡ hạt táo, không biết có phải vì trúng Ngũ lôi chính pháp phù Long Hỗ sơn hay không mà trong yêu đan ẩn ước có tia lôi điện lấp lánh nhỏ xíu. Có điều đêm nay chiến một trận cùng thủy yêu Mai Hà, kết cục lại thu không đủ chi, thu được một ngụy đan hoàn còn chưa thành thục. đổi lại Trần Bình An trả giá tới tận ba tắm giấy phù Long trảo triện văn, hủy đi binh gia phù Thiết ky nhiễu thành do Chung Khôi tự tay viết, lại thêm Ngũ long hàm châu phù do Trần Bình An đích thân xuất tiền túi lấy ra, đến hiện tại Trần Bình An vẫn còn thấy tiếc của.
Trên đường quay về miếu hoang, vị Trần tiên sư áo bào phát phới, đầu cắm ngọc trâm, eo đeo hồ lô rượu này luôn mồm lắm nhằm, phá tài tiêu tai phá tài tiêu tai.
Còn về hai khối tiền đồng Kim Tỉnh tiêu hao cho hai lần Tùy Hữu Biên chiến tử.
Trần Bình An căn bản không muốn nghĩ, vừa nghĩ tới sẽ đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận