Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1773 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (6)



Chương 1773 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (6)




Trần Bình An có được chứ viết thì trong lòng vui vẻ vô cùng, cứ như bản thân hắn cũng đã uống quá nhiều rượu, vô cùng chắc chắn nói: "Các ngươi không tin à? Vậy thì hãy đợi đi. Tương lai một ngày nào đó các ngươi lại đến đây. Con phố này nhất định sẽ nổi danh bốn phương. Hàng ngàn năm sau, cho dù thư sinh đó đã qua đời, cả huyện thành này cũng đều sẽ được hưởng vinh danh theo, được đời đời ghi nhớ."
Ba người và ngựa chậm rãi rời khỏi huyện thành nhỏ này, lúc này, người dân trong huyện thành chỉ coi huyện úy sách mọt sách như một trò đùa, nhưng bọn họ không biết rằng các bậc thầy thư pháp và vô số văn nhân mặc khách thế hệ sau sẽ ghen tị với họ đến mức nào vì có vinh dự được tận mắt nhìn thấy phong thái của người đó.
Trung thu năm nay, mọi gia đình ở xứ Mai Dụ đều được đoàn tụ với người thân.
Còn ở bên phía Thạch Hào quốc thì hơi khó nói.
Tết Trung thu năm sau, nói không chừng Mai Dụ quốc sẽ rơi vào tình trạng ảm đạm của Thạch Hào quốc bây giờ.
Trong vùng núi hoang dã có rất nhiều quái vật.
Lại một mùa thu chuyển sang đông.
Khi Trần Bình An chuẩn bị kết thúc chuyến đi đến Mai Dụ quốc, lại đã đến lúc nên quay trở lại về hồ Thư Giản, một ngày nọ, ở một sườn núi xa xôi hiếm có người ở, dựa vào thị lực xuất chúng của mình, hắn đã nhìn thấy ở một vách đá cao có một con vượn già trông rách rưới tả tơi, toàn thân đang bị quấn chặt bằng xích sắt, nó cũng cảm nhận được ánh mắt của Trần Bình An, con vượn già hung dữ, nhe răng nhe lợi, tuy không gầm gừ hay la hét nhưng khí thế hung bạo của nó lại khiến người ta phải hoảng sợ.
Gần con vượn già có một hang đá được con người khai phá, khi Trần Bình An nhìn về phía đó, có người đứng dậy và đối mắt với Trần Bình An, đó là một hòa thượng trẻ gầy gò, hòa thượng chắp tay, lặng lẽ hàng lễ với Trần Bình An.
Trần Bình An cũng bắt chước hòa thượng cúi đầu vào chắp tay, nhẹ nhàng chào lại.
Mã Đốc Nghi tò mò hỏi: “Sao thế?”
Trần Bình An lắc đầu, không nói gì.
Mãi cho đến khi bước ra khỏi dãy núi, Trần Bình An mới nói: "Ở đó có một vị cao tăng có nghị lực phi thường đã khuất phục được một con vượn ngang bướng bị tâm ma hiển hóa."
Mã Đốc Nghi chặc lưỡi, kinh ngạc nói: "Nếu như thật sự có thể hiển hóa tâm ma. Vậy vị hòa thượng này không phải là một địa tiên sao?"
Trần Bình An gật đầu: "Là một cao nhân thế ngoại."
Trong hang động đó, vị hòa thượng trẻ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, rồi lại đứng dậy, bước ra khỏi hang, đi ngược chiều gió, lơ lửng trong không trung, nhìn con vượn già đang dần bình tĩnh lại. Trong ánh mắt của nó rất phức tạp, có sự lo lắng, giận dữ, hận thù, cầu xin, đáng thương, chế giễu, v.v.
Hòa thượng quay đầu lại nhìn, dường như có chút nghi ngờ không hiểu.
Tại sao hôm nay tâm trí của nó lại lạ đến thế này?
Trước đây hắn ta từng gặp tu sĩ địa tiên cưỡi kiếm cưỡi gió, nhưng nó chưa từng nhìn thêm một cái nào nữa.
Vị hòa thượng trẻ như đã nhận ra điều gì, nở một nụ cười, rồi lại cúi đầu chắp tay lại, niệm Phật rồi quay trở lại hang đá tiếp tục ngồi thiền.
Một tu sĩ lớn tuổi với vẻ mặt thờ ơ và đôi mắt trầm lặng xuất hiện trong nghĩa trang nơi thanh kiếm cổ được cắm vào trong tấm bia mộ, dưới mặt đất, âm khí quanh quẩn, ngay cả khi bọn chúng nhận ra rằng rất có thể ông ta là một vị địa tiên âm gian, những âm vật lệ quỷ nấp thân trong rễ núi vẫn khó thay đổi bản chất, những linh hồn tà ác đang tụ tập, cố gắng lao ra khỏi mặt đất. Tuy nhiên, mỗi khi có một lệ quỷ nổi lên, thì kiếm khí sẽ ngay lập tức rơi như mưa, dưới đất vang dội tiếng rên khóc.
Lão tu sĩ đương nhiên không sợ những thứ âm vật này, chỉ cau mày tự nhủ: “Kỳ lạ thật. Bọn chúng không sợ khí tức kim đan trên người mà ta đã cố ý lộ ra, mà lại sợ một thiếu niên không đâu vào đâu à?"
Hiếm khi được nghỉ chân trong một quán trọ tiên gia.
Mã Đốc Nghi ngã người vào chăn nệm mềm mại, vẻ mặt say sưa, có thể chịu đựng gian khổ nhưng cũng có thể hưởng được phúc.
Tằng Dịch lại không cảm thấy có gì, đang một mình ở trong phòng tu hành.
Trần Bình An yêu cầu quán trọ tiên gia lấy cho mình một tờ công báo của tiên gia, những người trong triều đình của Mai Dụ quốc cũng đã bắt đầu tranh luận, nhưng nội dung cuộc cãi vã không phải là liệu họ có nên ngăn chặn bọn man di Đại Ly hay không, mà là làm thế nào để bảo vệ lãnh thổ.
Phải biết rằng đây là quyết định của quân và thần tử Mai Dụ quốc đưa ra trong tình thế nguy hiểm khi kinh thành của Thạch Hào quốc đã bị phá hủy.
Còn triều đình của Thạch Hào quốc hỗn loạn cuối cùng đã chào đón một hoàng đế bệ hạ mới, chính là phiên vương Hàn Tĩnh Linh có mỹ danh là "Hiền Vương". Phụ thân của Hoàng Hạc, vị đại tướng biên quan đã không để mất một binh một tốt nào trên chiến trường, một phát trở thành võ tướng đứng đầu của Thạch Hào quốc.
Hoàng Hạc, với tư cách là người đồng cam cộng khổ của tân đế Hàn Tĩnh Linh trong lúc khó khăn, cũng đã được sắc phong, một bước trở thành lễ bộ thị lang, phụ tử cũng chung một triều, cùng một đám đông con cháu, gà chó lên trời của Hoàng thị cùng nhau nắm chuyện triều chính, vinh quang vô tận.
Từ kinh thành của Thạch Hào quốc đến đây, có vô số văn quan võ tướng đã thản nhiên lao đầu vào chỗ chết, cho dù chỉ là một việc nhỏ như dán các môn thân của các nước khác trước cửa nhà, bọn họ vẫn không bằng lòng làm theo.
Một số con cháu trong gia tộc không muốn bị lão gia nhà mình giết chết đã lén dán hình của lão tổ hai họ của Đại Ly Viên Tào, một số khác thì còn nhẫn tâm hơn, dứt khoát trói gia chủ lại để tránh chạy đi xé hình môn thần, còn bị bọn họ lớn tiếng mắng là con cháu bất hiếu, đã có lỗi với tổ tiên rồi.
Tất cả chúng sinh cay đắng ngọt bùi đều tự mình nếm trải.
Trong tờ công báo tài viết tuyệt vời này, những chuyện nhỏ nhặt được xem như những đề tài chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, nhưng khi rơi vào tay những môn hộ này, lại là từng chuyện lớn liên quan đến sống chết, những bi kịch nhà tan cửa nát bị đuổi đi nơi khác.
So với Thạch Hào quốc không quá bắt mắt này, hồ Thư Giản lại càng chấn động trời đất, khiến người ta phải kinh hoàng hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận