Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 684: Lại Gặp Thành Hoàng Gia (3)

Chương 684: Lại Gặp Thành Hoàng Gia (3)Chương 684: Lại Gặp Thành Hoàng Gia (3)
Chương 684: Lại Gặp Thành Hoàng Gia (3)
Trần Bình An nhìn kỹ vị Trầm Thành Hoàng này, lại nhìn không ra dấu vết nhập ma để lại, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn do dự một chút, ôm quyền nói: "Lúc trước ở trong Thành Hoàng điện, vì muốn tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ làm hỏng kim thân Thành Hoàng gia..."
Thành Hoàng gia vốn không còn dùng tượng thần Kim Thành hoàng để xuất hiện trước mặt người khác, khoát tay thay đổi đề tài, hỏi: "Tiểu tiên sư, cũng là người đọc sách?”
Trần Bình An có chút xấu hồ, lắc đầu nói: "Không được tính là người đọc sách, hôm nay chỉ biết lật sách, viết bút ký, hy vọng biết nhiều hơn một ít chữ, học nhiều hơn đạo lý làm người trong sách."
Trầm Thành hoàng cười hỏi: "Cũng biết tác dụng của mảnh vỡ kim thân?”
Trần Bình An vẫn là lắc đầu, quả thật không biết.
Trằầm Thành Hoàng nhẹ giọng nói: "Những mảnh vỡ kim thân này cần phải bảo quản cho tốt, thần linh hưởng thụ thế gian hiến tế hương khói, bất luận là sơn thủy chính thần, hay là bọn ta những Thành Hoàng và văn võ hai miếu, đều có kim thân, đầu tiên là triều đình sắc phong, đắp nặn tượng thân, sau đó là thần linh tự thân ôn dưỡng ra từng chút linh quang thần tính. Chẳng qua kim thân cũng chia phẩm trật cao thấp, tương tự như quan trường, thông thường đều lấy kim thân Ngũ nhạc đại thần làm phẩm tướng tối cao, sau đó là đại giang thuỷ thân, lần lượt tới nhóm kinh thành Thành Hoàng gia, cứ vậy mà suy dần."
"Hộp gỗ màu xanh kia, bên trong chứa 'Thải Y quốc Yên Chi quận Thành Hoàng hiển hữu bá ấn', do đại thiên sư một thế hệ của Long Hỗ Sơn Thiên Sư phủ tự mình khắc dấu ban thưởng, là một món pháp khí rất mạnh ẩn chứa mênh mông cuồn cuộn thiên uy, chỉ là cần phối hợp ngũ lôi tâm pháp mới có thể sử dụng, bản quan tuy thân là Thành Hoàng gia Yên Chi quận đương nhiệm, nhưng mà làm thần linh một phương thì không thể sử dụng lôi pháp đạo thống, trên thực tế lúc trước Thiên Sư phủ ban cho vật ấy, vốn mang ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn, giúp che chở phong thuỷ một quận, cũng không phải để cho Luyện khí sĩ hoặc là Thành Hoàng gia Thải Y quốc chưởng ấn thị uy. Nếu không có khối tiểu thiên sư ấn vô hình trung kinh sợ quần ma, bãi tha ma vốn hình thành từ lâu ở ngoài thành kia, oán khí rất nặng, đã nhảy vào Yên Chi quận thành từ sớm.”
Trần Bình An suy nghĩ, hỏi: "Muốn ta giúp ngươi giao cho Lưu thái thú sao? Vẫn là giao cho hoàng đề Thải Y quốc các ngươi?"
Thành Hoàng gia Trầm Ôn nhìn kỹ cặp mắt trong suốt kia, vung tay áo, cười vang nói: "Thánh nhân dạy bảo, thiên địa thần khí, chỉ người có đức mới cầm được!"
Những lời nói này của Kim Thành Hoàng có phân lượng rất nặng.
Cho dù là quân tử hiền tài được Nho gia học cung thư viện khám định, chỉ sợ cũng không dám tự xưng "người có đức", người đọc sách tam bát hủ (1), lập đức lập công lập ngôn, lập đức cầm đầu, gian nan nhất, tuyệt đại đa số người đọc sách, trong suốt cuộc đời chỉ có thể lui mà cầu điều tiếp theo, thậm chí sẽ lui rồi lại lui.
(1) Ba điều không bao giờ hư mát, gồm "lập đức","lập công" và "lập ngôn”
Nhưng mà hôm nay bút mực trong bụng Trần Bình An còn thấp, còn chưa thể lý giải Trầm Ôn Thải Y quốc với thân phận người đọc sách chứ không phải thân phận Thành Hoàng gia khi nói ra những lời ý nghĩa thâm tầng này. Đối với hộp gỗ màu xanh vừa chạm vào đã cảm thấy tâm an, Trần Bình An đương nhiên yêu thích, hôm nay hiểu được bên trong chứa một con dấu Long Hỗ Sơn chưởng án thiên sư tự mình khắc dấu, lại càng thích, trên đời này ai không thích thứ tốt? Trần Bình An thích thật sự!
Nhưng mà thích là một chuyện, không đồng nghĩa với việc có thể đoạt lấy thứ tốt của người khác, cái này không liên quan gì đến Trần Bình An ra quyền nhanh bao nhiêu, võ đạo cảnh giới cao bao nhiêu, phi kiếm có máy thanh, cái này thật ra chính là khắc kỷ phục lễ Nho gia tôn sùng, chỉ là Trần Bình An tạm thời không biết "Đạo lý" mà thôi.
Trầm Ôn mĩm cười nói: "Con dấu ngươi cầm lại càng như vậy."
Nhìn thấy vị tiểu tiên sư trước mắt này có vẻ mơ hồ, Thành hoàng gia Trầm Ôn càng thêm vui vẻ, mấy trăm năm hương khói nhuộm dân, gặp nhiều nhóm khách hành hương đủ loại khẩn xin, yêu cầu cùng với ngu muội, cũng có cực khổ, thành kính cùng thế sự bát đắc dĩ, Trầm Ôn từ một văn thần thuần túy sinh tiền chỉ biết trung trực đền nợ nước, trở nên càng lúc càng hiểu biết tình đời, ngẫu nhiên thậm chí nê Bồ Tát còn sinh ra một vài cơn tức giận, buồn bực những nam nữ chỉ biết thắp hương cầu thần mà không tự cầu, căm tức những phú cỗ điêu dân một bụng xấu xa, cũng biết ai kỳ bát hạnh nộ kỳ bát tranh (2), những việc những người từng gặp, trong khoảnh khắc mình sắp tan thành mây khói, lần lượt hiện lên trong lòng, Kim Thành hoàng Trầm Ôn nhìn thiếu niên lang ngoại hương đứng ở ngoài cửa, trăm mối cảm xúc ngồn ngang. (2) Ai kỳ bất hạnh, nộ kì bất tranh: đây là danh ngôn của Lỗ Tán, từ cuốn tiêu thuyết (Khổng Ất Kỷ )
— Ai kỳ bát hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bát hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
— Nộ kỳ bát tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối
Trầm Ôn đột nhiên cứng rắn đề lên một hơi, bóng người mờ mịf tan rã hơi củng có vài phần, nói: "Trầm Ôn cuối cùng có một thỉnh cầu, làm hay không làm, ngươi có thể mình suy xét, Trầm Ôn không dám cưỡng câu."
Trần Bình An gật đầu nói: "Thành Hoàng gia cứ nói thẳng là được."
Trầm Ôn hỏi: "Nếu tương lai Thải Y quốc xuất hiện anh minh quân chủ, ngươi có giúp một hai không? Cho dù là giúp đỡ từng chút một, tỷ như đại hạn hoặc là lũ lụt, ngươi ở cách đây không xa, có thể thi triển thần thông, giúp dân chúng Thải Y quốc bình yên vượt qua thiên tai hay không? Một lần, một lần là tót rồi."
Trần Bình An gật đầu nói: "Thành Hoàng gia yên tâm, bát luận hoàng đế Thải Y quốc có tài đức sáng suốt hay không, ta chỉ cần nghe nói Thải Y quốc gặp nạn, nhát định chủ động tới đây. Nhưng mà trước tiên nói rõ, ta chỉ làm những việc trong khả năng, mong Thành Hoàng gia hiểu cho."
Trầm Ôn vẻ mặt vui mừng, lâm bảm nói: "Rát tốt, chuyện này thực sự quá tốt rồi."
Thật ra vị Kim Thành hoàng này thấy áy náy trong lòng, bởi vì hắn đang tính kế lòng người, Trầm Ôn tin tưởng mạnh mẽ thiếu niên trước mắt, chỉ cần trên đại đạo tu hành không xuất hiện sai sót quá lớn, tương lai nhất định tiền đồ rộng lớn, đến lúc đó chỉ cần thiếu niên có tình cảm đối với Thải Y quốc, càng ra tay muộn, cảnh giới càng cao, lại càng có ích lợi đối với Thải Y quốc.
Trầm Ôn nhìn phía sắc trời âm trầm ngoài miếu thổ địa, trong lòng có chút cay đắng, Trầm Ôn ta cũng chỉ có thể vì Thải Y quốc làm được một bước này.
Trầm Ôn lấy lại tinh thần, cười nói: "Lúc trước chuyện mảnh vỡ kim thân, chỉ nói một nửa, nói tới nguồn gốc sâu xa cùng phẩm trật, về phần tác dụng, có phần tương tự... Đồ Long kỹ, tác dụng thật lớn, nhưng ngạch cửa rất cao, đổi lại là người bình thường, nắm trong tay mấy chục tới trăm mảnh vỡ kim thân, chỉ sợ cũng không có nửa điểm ý nghĩa, mà nếu như người có được mảnh vỡ, có bằng hữu biết các món thần đạo thì sẽ là vật báu vô giá hàng thật giá thật, là một loại cực kỳ quý hiếm quý giá trong số tiên thiên linh khí trên đời này, hoặc là vua của một nước, để ban cho sơn thuỷ thần kỳ trong núi sông nhà mình, tất nhiên coi như là thế gian hạng nhất ân thưởng. Nói lui một bước, về sau đến tới gần địa phương đỉnh núi, bán cho người biết hàng đang cần vật ấy, ví dụ như đại tu sĩ Kim Đan cảnh Nguyên Anh cảnh, rất có thể đây trời chào giá, ra giá như thế nào cũng không quá đáng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận