Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1621 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (6)



Chương 1621 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (6)




Tiểu Nê Thu kích động nói: “Vậy ta sẽ chui xuống đáy hồ, chỉ đi đến gần Phù Dung sơn nhìn chút thôi được không?”
Cố Xán lắc đầu nói: “Tốt nhất là đừng làm như vậy, cẩn thận tự chui đầu vào rọ, đợi khi tin tức truyền đến Thanh Hạp đảo bên kia, tự ta sẽ thương lượng một sách lược vẹn toàn với Lưu Chí Mậu.”
Tiểu nê thu nói với vẻ uất ức: “Lão hồ ly Lưu Chí Mậu kia chưa chắc muốn nhìn thấy ta phá cảnh một lần nữa.”
Cố Xán nheo mắt lại, nói khẽ: “Vậy nếu như Lưu Lão Thành của Cung Liễu đảo xuất hiện thì sao? Ngươi cảm thấy sư phụ ta có còn ngồi đây được hay không?”
Tiểu Nê Thu nghiêng đầu: “Vị dã tu Ngọc Phác cảnh kia đã âm thầm trở về rồi sao?”
Cố Xán giật giật khóe môi: “Chỉ cần chắc chắn được chuyện rồi, có cơ hội ta sẽ cho ngươi ăn no nê, ăn xong chuyến này có thể no bụng cả trăm năm, vậy coi như Lưu Lão Thành có không đến Cung Liễu đảo thì ta cũng có cách để ‘Lưu Lão Thành’ xuất hiện ở một tòa thành trì nào đó trong Thư Giản hồ. Điền Hồ Quân, Lữ Thải Tang, Nguyên Viên, Du Cối vân vân, đám nhóc này đều có thể phát huy được tác dụng, phải làm ngay một mẻ lớn thôi!”
Trên đỉnh núi Phù Dung.
Trong màn đêm, một cô gái áo xanh buộc tóc đuôi ngựa lắc lắc cổ tay, con hỏa long kia liền hóa thành vòng tay trắng nõn nằm trên cổ tay cô.
Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều hai mặt nhìn nhau, nở nụ cười cay đắng. Từ khi bọn họ phá hủy đại trận sơn thủy leo lên núi đến nay, đánh nhau cực cực khổ khổ như vậy, trong hai vị võ đạo tông sư thất phẩm đã có một người chết trận, kết quả đại sư tỷ vừa ra tay là đã kết thúc rồi.
Cô gái áo xanh quay đầu sang chỗ khác, lấy một cái khăn nhỏ ra, từng miếng nhỏ ăn hết cái bánh ngọt.
Biết làm sao được, Tống lão phu tử đã dùng vật bản mạng là ngọn đèn lồng rồi mà vẫn xém chút nữa bị vị lão tu sĩ kim đan am hiểu thuật pháp phân hồ kia trốn mất.
Cứ mãi đuổi theo sau mông sư đồ người ta như vậy, cô cảm thấy rất bất mãn.
Chỉ là đoạn đường xuôi nam này lao lực bôn ba, cô cũng không thể nào mặt dày mà nói bản thân mình đã nhàm chán đến sắp chết mất thôi.
Giờ phút này, trước người cô còn có một thanh niên đang máu me đầy mặt, áo quần tả tơi, mặt mũi hắn tràn ngập vẻ hận thù nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô đã ăn xong bánh ngọt, tâm trạng vui vẻ hơn một chút, nhìn thẳng hắn, hỏi: “Muốn chết?”
Thiếu niên cao lớn phun ra một ngụm máu, nhớ đến cảnh tượng thê thảm sư phụ bị hỏa long ngoạm một cái nuốt vào bụng, lòng thiếu niên mang theo lửa hận ngập trời, ánh mắt kiên nghị khiến cho người khác phải nhìn lại, chỉ thấy hắn nắm chặt hai tay, cười khẩy nói: “Đuổi theo bọn ta xa như vậy, tu sĩ Đại Ly các ngươi đúng là có cái mũi chó, có ý đồ gì? Còn không phải muốn để ta trở về Đại Ly giúp sức cho các ngươi? Gia tăng võ vận Tống thị Đại Ly các ngươi?”
Cô nhìn về phía thiếu niên cao lớn kia, chầm chậm nói: “Ngươi thật thông minh, thật ra ngươi không muốn chết chút nào, chỉ vì ngươi biết Niêm Can lang Đại Ly tuyệt đối sẽ không giết ngươi, ngươi thì lại rất muốn có được ngọc điệp tiên gia và pháp bảo bản mệnh trong tay sư phụ ngươi, cho nên vẫn luôn đi theo sư phụ ngươi, chẳng qua ta nhìn ra được ngươi vẫn có chút tình cảm thật sự với sư phụ mình, bây giờ rất muốn trả thù rửa hận cho ông ta, định ngày nào đó học xong tiên pháp trên ngọc điệp, luyện hóa món pháp bảo bản mệnh kia thì sẽ phản lại Đại Ly, ừ, còn muốn bắt ta, ngươi sẽ không chém ta ngàn đao mà sẽ chế tạo thành một con rối vẫn còn chút linh trí... Ngươi đợi một chút đã.”
Cô quay đầu, lại ăn một cái bánh ngọt nhỏ, nhìn bánh hoa đào trong khăn đã không còn thừa lại bao nhiêu cái, tâm trạng cô trở nên có hơi bực dọc, lại nhìn về phía thiếu niên cao lớn đang mang đầy vẻ kinh hãi trong lòng kia: “Ngươi suy nghĩ đi, ta sẽ tính sau, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.”
Cuối cùng thiếu niên cao lớn cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, quay đầu lại nhìn về phía người có địa vị cao nhất kia, Tống phu tử, Lang trung Thanh Lại ti Lễ bộ Đại Ly, cười lạnh nói: “Cô nói cô muốn giết ta, ông thấy có được không?”
Cô nháy nháy mắt: “Ta muốn giết ngươi, gom tất cả bọn họ lại cũng không ngăn cản được.”
Tống phu tử rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trước chuyến đi xuôi nam này, ông lão có biết sơ sơ một chút về những ẩn tình giấu sâu bên trong, ví dụ như vì sao triều đình Đại Ly lại tôn sùng thánh nhân Nguyễn Cung đến thế, tu sĩ Thập nhất cảnh đúng là một sự tồn tại như lông phượng sừng lân ở Bảo Bình châu, nhưng Đại Ly không phải là bất kỳ một vương triều nào khác ở Bảo Bình Châu, vì sao mà ngay cả quốc sư đại nhân cũng phải chiều theo đủ loại điều kiện của Nguyễn Cung?
Đáp án nằm ngay trên người cô nương dịu dàng xinh đẹp trước mắt này.
Quốc sư chỉ nói với vị Lang trung Lễ bộ là ông một câu: Nếu như Nguyễn Tú chết rồi, tất cả các ngươi đều sẽ phải chết bên ngoài lãnh thổ Đại Ly, sẽ không có ai nhặt xác giúp các ngươi cả. Nếu như Nguyễn Tú muốn giết các ngươi, đó là do các ngươi tự gieo gió gặt bão, triều đình Đại Ly không những sẽ không làm chỗ dựa cho các ngươi mà còn sẽ chất vất tội lên thượng cấp của các ngươi.
Nguyễn Tú nhẹ nhàng lắc cổ tay một cái, chân thân hỏa long nhỏ xíu đáng yêu như chiếc vòng tay rớt bịch xuống đất, cuối cùng biến thành một vị thần nhân che mặt người mang kim giáp, sải bước đi về phía thiếu nhiên cao lớn đang bắt đầu cầu xin tha thứ kia.
Trong phút chốc, toàn thân thiếu niên cao lớn từ trên xuống dưới như có từng dòng dung nham vàng kim quấn quanh, như một cái lồng buộc chặt lại, tiếng kêu la vang lên không ngừng.
Thần nhân kim sắc vặt rớt đầu lâu của thiếu niên cao lớn, há to miệng ra nuốt cả đầu và thân thể hắn vào trong bụng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận