Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 936: Ưng Bất Phi (1)

Chương 936: Ưng Bất Phi (1)Chương 936: Ưng Bất Phi (1)
Chương 936: Ưng Bắt Phi (1)
Đứa nhỏ khuôn mặt xanh trắng, mặc đồ trắng, đầu nó xoay tròn đúng một vòng, lúc này mới tiếp tục đi theo người lớn cùng tiến về phía trước, thân hình biến mắt nơi sâu hút trong ngõ nhỏ.
Trần Bình An thần sắc tự nhiên, cũng không tiếp tục nhìn cảnh tượng biến hoá kỳ lạ xung quanh nữa, liếc mắt nhìn Trấn yêu phù dán trên đại môn, chỉ là chất liệu giấy vàng bình thường, khi dùng xong cũng không cảm thấy quá tiếc của. Trước đó trời đổ trận mưa lớn như vậy, cánh cửa bị mưa ướt sũng nước, nhưng mà lá bùa được Trần Bình An tiện tay dán trên ván cửa, vẫn kiên cố dị thường.
Trên cửa dán hai vị môn thần văn võ màu sắc thông dụng nhất phố phường, không biết là võ miếu thánh nhân Đồng Diệp Châu hưởng thụ hương khói, hay là công huân đại tướng trên lịch sử Trầm Hương quốc.
Năm nay đã qua được hơn nửa năm, môn thần hoa văn màu sắc bị gió thổi dầm mưa dãi nắng, phai màu rất nhiều, chỉ còn chút ánh sáng ảm đạm, phủ màu thời gian hư hao cũ nát. Sau khi Trần Bình An bước vào võ đạo tứ cảnh, khí huyết hùng tráng, hồn phách cứng cỏi, đối với phương thức của phương thiên địa này, cũng theo đó có chút biến hóa, tương tự vọng khí của Luyện khí sĩ, có thể bắt được từng đợt từng đợt linh khí lưu chuyển nhè nhẹ, nhất là sau khi mặc Kim Lễ lên người, phối hợp với pháp bào này, trình độ hấp thu linh khí, nghiệm chứng qua lại, thu hoạch phong phú.
Ngửa đầu nhìn hai môn thần nhìn nhưữ áo giáp sáng chói, trang phục uy nghiêm thực ra một chút linh quang thần tính, sớm đã mai mốt theo ngày dài tháng rộng, bị luồng âm sát khí của hạng lộng cổ quái này từ từ ăn mòn, tiêu tán hầu như không còn gì.
Cái này có được coi như anh hùng khí đoản hay không?
Trần Bình An thở dài một tiếng, kiếng gót chân, dùng ngón tay vuốt thẳng nép gáp rất nhỏ trên tắm phù lục, một tắm Bảo Tháp Trấn Yêu phù, tính theo giá thị trường, có thể mua được bao nhiêu môn thần hoa văn màu sắc? Một khi nghĩ đến đây, Trần Bình An lại cảm thấy hơi tức giận, ý tứ đại khái của những âm tà lén lút này, trong lòng Trần Bình An biết rất rõ ràng, bọn họ muốn đánh phủ đầu, đại khái là muốn hắn và Lục Đài hai kẻ ngoại hương dương khí tràn đầy, biết thức thời sớm rời khỏi nơi đây, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Trần Bình An đi vào sân, đóng cửa cài then, Lục Đài đã tỉnh dậy, không còn buồn ngủ chút nào, giống như Trần Bình An, lấy một chiếc ghế dựa ra ngồi ở cửa, không cần Trần Bình An mở miệng, Lục Đài đã chủ động giải thích: "Một vài tà vật đạo hạnh nông cạn, cũng dám hù dọa người khác, chịu tai họa nhiều nhất là dân chúng phố phường tiên thiên dương khí bạc nhược, hoặc là khi bọn họ đi đường đêm, đột nhiên dọa bọn họ nhảy dựng, thừa dịp khoảnh khắc hồn phách rung động, hấp thụ trộm đi một chút hồn phách, hoặc là những gia đình tổ tiên không tích đức, môn thần trong nhà không linh thiêng, chọn lựa thời điểm dân chúng bị ác mộng, sẽ có hành động quỷ áp giường, ừm, còn có một số kẻ là tự tìm phiền phức, không hiểu quy củ, đi tiểu ở những chỗ tà vật thường tập trung, tự mình rước họa vào thân.”
Lục Đài lấy ra chiếc trúc phiến, quạt phành phạch, cảm giác mát mẻ trong viện biến mắt, vài phần ấm áp không biết từ đâu đến, bên trong làn mưa, từng sợi từng sợi bụi mỏng lượn lờ dâng lên, xoay tròn rồi tiêu tán.
Lục Đài cười nói: "Đám quỷ mị này không có kiến thức, cá mẹ một lứa cùng đám người Phi Ưng bảo, nhìn không ra nửa điểm sâu cạn của hai ta, đáng tiếc tám Trấn yêu phù kia, nếu đổi thành Trương gia thiên sư vẽ bùa, hoặc là pháp sư cao công Linh bảo phái, bằng vào loại chát liệu này của ngươi..."
Lục Đài tạm dừng một lát, có ý sát thêm muối lên vết thương của Trần Bình An,"Chỉ cần một tám phù dán lên cửa đại môn Phi Ưng bảo, có thể đủ che chở cho mấy trăm người ở đây, ít nhất ba năm năm năm, không còn bị âm vật tập kích quấy rối, loại thường dân giống như ngươi, chỉ trông cậy vào một ngụm thuần túy chân khí phun lên trên phù, nhất định không thể cấu kết thiên địa linh khí, tắm phù lục chính là dòng nước không nguồn, cho nên có thể kéo dài được mấy ngày?"
Trần Bình An ngồi trên ghế đối diện,"Sao ngươi không sớm lộ diện?”
Lục Đài mỉm cười nói: "Ta lộ diện làm cái gì? Tán gẫu với bọn nó, tìm hiểu một chút về phong thổ nơi này à? Hỏi bọn nó vì muốn hù dọa ngươi, đã sắp xếp thứ tự ra quân như thế nào? Hỏi bọn nó làm như thế nào để cho mưa biến thành máu loãng? Ta chỉ sẽ dùng lời nói nghiêm túc nói với bọn nó, thủ đoạn quỷ dọa người của bọn nó thật sự không đủ thú vị, đến lúc đó có thể ta sẽ không nhịn được dạy bọn nó mấy tuyệt chiêu..."
Lục Đài càng nói càng không ra sao, Trần Bình An cầm theo hồ lô rượu chỉ ra ngoài cửa, ý bảo Lục Đài có thể đi ra ngoài nhập bọn cùng đám đó.
Lục Đài ngồi tại chỗ, im lìmg như núi, bốp một tiếng thu hồi chiết phiến,"Từ thuở nhỏ ta đã thích giao tiếp với yêu ma tinh mị được chăn nuôi trong gia tộc, thậm chí có thể nói là sớm chiều bên nhau, sớm đã quen thuộc, nếu không phải Trần Bình An ngươi ngại bọn nó phiền, có bọn nó ở bên ngoài bay tới bay lui, ta sẽ ngủ càng an ôn ngon giấc hơn."
Trần Bình An nghi hoặc nói: "Đệ tử Âm dương gia các ngươi, không cần kiêng kị điều này?”
Lục Đài ngửa đầu nhìn phía màn mưa, nhẹ giọng nói: "Không gần ác, không biết thiện."
Trần Bình An tò mò hỏi: "Phi Ưng bảo có phải có lệ quỷ thực sự đang ấn nắp hay không?" Lục Đài gật gật đầu,"Nếu không vì sao lúc nãy trước khi đánh nhau, ta phải nói một câu 'Phong thuỷ bảo địa' để vu oan giá họa?"
Trần Bình An gật gật đầu, còn nhớ rất rõ việc này.
Hai tay Lục Đài để lên trên gác tay của ghế ngòi, tay áo buông thỏng,"Nếu như hai chúng ta chết tươi, làm đôi uyên ương vong mệnh nơi thâm sơn rừng già bên kia, ngươi cảm thấy vu oan cho đám võ lâm mãng phu Phi Ưng bảo này, sẽ có người tin sao? Tất nhiên là sẽ giá họa cho ổ âm tà quỷ mị nơi này."
Trần Bình An trong lòng vừa động, đột nhiên đứng lên, ởi hướng đại môn.
Ngõ nhỏ bên ngoài viện truyền tới một loạt động tĩnh, tám Trấn yêu phù trên đại môn kim quang bùng phát, lóe lên rồi biến mắt,
Lục Đài quay đầu cười nói: "Không cần đi, những quỷ mị này chưa từ bỏ ý định, nhất định phải chịu thiệt một chút mới chịu nhớ đời, hiện tại đã lĩnh giáo rồi, sắp tới hẳn là sẽ kính nhi viễn chi đối với chúng ta, về sau ta muốn nghe những âm thanh tự nhiên động lòng người này để ngủ một giấc ngon lành, khó đây."
Trần Bình An mở cửa viên ra. sau khi bước qua cửa, ngắng đầu xem xét Bảo Tháp Trấn Yêu phù, trừ một ít dấu vết nhạt nhòa, phù lục vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu phù đảm vỡ vụn, linh quang lay động, những quỷ mị tiến đến thăm dò trước phù lục, đúng như lời Lục Đài nói, quả thật đạo hạnh không cao.
Trần Bình An quay vào sân, hạ quyết tâm, nếu còn khiêu khích, vậy đừng trách hắn làm hàng xóm ác.
Lục Đài hai tay ôm lấy cái ót, nói: "Đồng Diệp Châu này là một địa phương rất thủ cực, không thích người ngoại hương châu khác, đổi lại là bên này, Câu Lô châu thiên quân Tạ Thực, đã sớm bị cho người ta vây lại đánh cho thừa sống thiếu chết, nào giống như Bảo Bình châu các ngươi, thế mà còn có thể khách khách khí khí ngồi xuống uống trà, phân rõ phải trái, cò kè mặc cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận