Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1457 - Lai Giả Bất Thiện (3)



Chương 1457 - Lai Giả Bất Thiện (3)




Sau khi hai người đi ra khỏi văn miếu, Mao Tiểu Đông chủ động mở miệng: “Tên nào cũng vắt chày ra nước, vắt chày ra nước, thật sự là khó nói chuyện.”
Trần Bình An gật gật đầu.
Mao Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Chính đại quang minh đi dạo xong văn miếu, sau đó ăn xong bữa tối, kế tiếp vừa vặn thừa dịp trời tối, chúng ta đi mấy chỗ văn vận hội tụ còn lại thử thời vận, đến lúc đó thì không dài dòng đi đường nữa, tốc chiến tốc thắng, tranh thủ sáng mai trước khi gà gáy quay về thư viện, về phần văn miếu bên này, khẳng định không thể để bọn họ keo kiệt như thế, về sau chúng ta mỗi ngày tới đây một chuyến.”
Hai người sau khi đi ngang qua hai con đường lớn tìm tòa tửu lâu gần đó, trước khi đợi đồ ăn đưa lên bàn, Mao Tiểu Đông lấy tiếng lòng báo cho Trần Bình An, “Bầu không khí văn miếu không thích hợp, Viên Cao Phong bất cận nhân tình như thế, ta còn có thể lý giải, nhưng hai văn thánh nhân Đại Tùy khác hôm nay ló mặt theo, phất cờ hò reo cho Viên Cao Phong, xưa nay vốn tính tình ôn hòa trứ danh sử sách, không nên cứng rắn như thế mới đúng.”
Trần Bình An từ trong hồ lô dưỡng kiếm rót hai bát rượu gạo, hỏi: “Có thể là Viên Cao Phong thật ra là đang dùng phương thức này, nhắc nhở chúng ta hay không? Các vị thần linh văn miếu kinh thành, đối mặt Đại Tùy bây giờ mạch nước ngầm sục sôi, tất nhiên đã sớm thấy ở trong mắt, chỉ là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lại liên quan đến quốc tộ và văn vận Đại Tùy Cao thị, bọn họ rất khó làm ra quyết định, cũng chỉ đành khoanh tay đứng nhìn, nhưng lại không muốn trơ mắt nhìn chúng ta bị bịt tai che mắt, hỏng văn mạch thư viện Đông Hoa sơn, cho nên cố ý diễn vai mặt đen, lấy lời nói hành động trái với lẽ thường, muốn chúng ta cẩn thận tình thế ở ngoài văn miếu?”
Mao Tiểu Đông có chút vui vẻ, mỉm cười nói: “Đáp đúng.”
Mao Tiểu Đông nhìn ngoài cửa sổ tửu lâu, tặc lưỡi nói: “Vốn tưởng chúng ta đôi mồi thả xuống nước này, đối phương chung quy nên quan sát thêm chút nữa, hoặc chính là thừa dịp buổi tối ít người, trước tiên phái một ít tôm cá nhỏ đến mổ mấy miếng, thật không ngờ, giờ trời còn chưa tối, cách văn miếu cũng không xa, trên đường người đi đường rộn ràng nhốn nháo, bọn họ liền trực tiếp lấy ra đòn sát thủ, phát rồ. Từ bao giờ văn nhân Đại Tùy sát phạt quả quyết như thế?”
Trần Bình An chậm rãi uống bát rượu gạo hương thuần kia.
Mao Tiểu Đông cười hỏi: “Không khẩn trương chút nào?”
Trần Bình An buông bát rượu, nói: “Không dối Mao sơn chủ, ta đánh đánh giết giết không ít, cũng coi như từng trải đời chút.”
Mao Tiểu Đông lại hỏi, “Tình thế lớn bao nhiêu?”
Trần Bình An suy nghĩ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Từng đánh một lão giao Nguyên Anh tọa trấn tiểu thiên địa ở khe Giao Long, từng đeo bội kiếm vị lão đại kiếm tiên kia của Kiếm Khí Trường Thành, từng chịu một đòn từ bản mạng pháp bảo Thôn Kiếm Chu của một vị tu sĩ Phi Thăng cảnh.”
Mao Tiểu Đông sang sảng cười to.
Trần Bình An nhịn cười, bổ sung một câu nịnh hót, “Còn từng ngồi cùng bàn uống rượu với Mao sơn chủ.”
Mao Tiểu Đông vội vàng bưng lên cái bát to trắng, “Phần phía trước bỏ đi không nói, phần phía sau này, nên uống một bát rượu lớn.”
Trần Bình An uống xong rượu trong bát, đột nhiên hỏi: “Nhân số và tu vi đại khái, có thể điều tra được không?”
Mao Tiểu Đông gật đầu nói: “Mấy năm qua ta cùng tiểu Bảo Bình nhìn như dạo chơi lung tung, thật ra có chút mưu tính, luôn tranh thủ làm được một việc, sự tình rốt cuộc là cái gì, trước tiên không đề cập tới, dù sao ở trong vòng ngàn trượng chung quanh ta, luyện khí sĩ dưới thượng ngũ cảnh cùng võ phu thuần túy dưới cửu cảnh, ta rất rõ ràng. Năm tên thích khách này, kiếm tu cửu cảnh Kim Đan một người, tu sĩ binh gia Long Môn cảnh một người, trận sư Long Môn cảnh một người, võ phu Viễn Du cảnh một người, võ phu Kim Thân cảnh một người.”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Ta có thể không giúp được gì nhiều.”
Mao Tiểu Đông cười đứng dậy, lấy ra tấm Nhật Dạ Du Thần Chân Thân Phù kia từ trong tay áo, trả lại cho Trần Bình An đứng dậy theo, lấy tiếng lòng cười nói: “Nào có đạo lý sư huynh tiêu xài gia sản của sư đệ, cất đi.”
Trần Bình An do dự.
Mao Tiểu Đông cười hỏi: “Như thế nào, cảm thấy địch nhân thế đến rào rạt, là Mao Tiểu Đông ta quá tự phụ? Quên câu nói kia lúc trước sao, chỉ cần không có tu sĩ Ngọc Phác cảnh giúp bọn họ áp trận, ta đều ứng phó lại được.”
Trần Bình An nhíu mày nói: “Nhỡ đâu có thì sao?”
Mao Tiểu Đông cười cười, “Vậy ta càng yên tâm. Xuất hiện ở đây, đánh không chết ta, đồng thời lại chứng minh thư viện bên kia, cũng không có hậu thủ cùng sát chiêu bọn họ chôn sẵn.”
Thừa dịp Mao Tiểu Đông tạm thời chưa có dấu hiệu ra tay.
Trần Bình An yên lặng rót một chén rượu nữa.
Mao Tiểu Đông tò mò hỏi: “Làm gì?”
Trần Bình An đang cúi đầu uống ngụm rượu lớn, “Học Chu Liễm kia, uống rượu phạt.”
Mao Tiểu Đông cười mắng: “Hảo tiểu tử, mắt đăm đăm chờ nơi này xuất hiện một vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh, đúng không? !”
Trần Bình An mỉm cười.
Mao Tiểu Đông liếc cây trâm ngọc kia, không nói gì.
Rất kỳ quái, Mao Tiểu Đông rõ ràng đã rời khỏi, chủ điện văn miếu bên kia chẳng những vẫn như cũ chưa mở ra đối với bên ngoài, ngược lại còn có vẻ như đang giới nghiêm.
Hậu điện, một đám thần linh văn miếu kim thân hiện thế trừ Viên Cao Phong ra còn có hai đám khách quý và những vị khách ít đến.
Hoàng đế Đại Tùy cải trang rời cung, có một hoạn quan đầu bạc mặc mãng phục đỏ thẫm đứng cạnh hắn.
Còn có hai nam tử, lão giả tóc trắng xóa, ở trước quân chủ nhân gian cùng thánh nhân văn miếu, khí thế vẫn bức người như thường, còn có một vị nam tử nho nhã tương đối trẻ, có lẽ là tự nhận không đủ tư cách tham dự chuyện bí mật, liền đi tới tiền điện chiêm ngưỡng tượng thần 72 hiền nhân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận