Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 591: Trăng tròn trăng khuyết (11)

Chương 591: Trăng tròn trăng khuyết (11)Chương 591: Trăng tròn trăng khuyết (11)
Chương 591: Trăng tròn trăng khuyết (11)
Lưu liện Dương cũng không nghe ra cái gì tốt xấu, lại không muốn phá hỏng niềm vui hứng của lão nhân, đành phải trầm mặc.
Có tình lão nhân quay đầu cười hỏi: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Lưu Tiện Dương đành phải thành thật trả lời: "Không biết."
Lão nhân cười gật đâu.
Lưu Tiện Dương tiếp tục trầm mặc.
Lão nhân lại hỏi,"Ngươi đang học ở trong này sao? Cảm thấy bầu không khí như thế nào?"
Lưu Tiện Dương suy nghĩ,"Tốt lắm." Lão nhân vẫn là hỏi,"Tốt ở nơi nào?"
Lưu Tiện Dương có chút bát đắc dĩ, trả lời cho có lệ: "Cái gì cũng tốt."
Lão nhân thoải mái cười to.
Lưu Tiện Dương nhìn sắc trời, thực sự cần phải trở về, vừa muốn hành lễ cáo biệt, lão nhân như là người thích đặt câu hỏi nhất trên đời này,"Ta thấy ngươi là luyện kiếm người, như vậy luyện kiếm có chỗ nào nghi hoặc không?"
Lưu Tiện Dương thật ra không hề sợ hãi cùng ngờ vực vô căn cứ, dù sao nơi này là địa bàn Toánh Âm Trần thị, nhưng mà thân thiết với người quen sơ là kiêng kị, đúng mọi nơi mọi lúc, điều này hắn đương nhiên hiểu được, cho nên cười lắc đầu: "Chưa từng có." Lão nhân mỉm cười nói: "Thiện."
Sau khi nói ra từ này, lão nhân có chút cảm khái, mình là một trong số những Á Thánh môn sinh vô số kẻ, nói lời ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cái tên kia hôm nay lại lấy từ này làm câu cửa miệng, thực còn có chút hoang đường, lại còn nói lưu loát hơn so với chính mình.
Lưu Tiện Dương cáo từ rời đi.
Lão nhân nhìn theo thiếu niên cao lớn rời đi, sau đó chuyển tầm mắt, nhìn phía nước sông, hai tay áo có thanh phong, hơi hơi gió lốc.
Cũng từng là thiếu niên lang phiêu diêu, cũng từng trường kiếm tha hương đi xa.
Màn đêm buông xuống, vằng trăng khuyết treo nơi đỉnh đầu.
Đầu vai lão nhân cũng có một vâng trăng sáng nho nhỏ.
Lão nhân họ Trần tên Thuần An.
Bên trong một tòa tường thành cao ngất trong mây, một chữ to dùng kiếm khí để khắc, một nét ngang của nó chính là một đại đạo rộng mở.
Ở trên "con đường" này, dấy lên một đống lửa trại hừng hực, vây quanh sáu người trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ là tuổi cập quan (*), càng nhiều chỉ có thể xem là thiếu niên thiếu nữ.
(*) tuổi hai mươi
Không có ngoại lệ, toàn bộ là kiếm tu, hoặc là huyền bội bên hông, hoặc là hoành kiếm nơi đầu gối, hoặc là đeo phía sau lưng.
Ánh lửa chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ tuổi, mỗi người thần thái toả sáng, tuy tuổi không lớn, nhưng mà mỗi người kiếm khí cuộn trào, một thân sát ý mãnh liệt không thể che giấu.
Trong đó nỗi bật nhát là một nam một nữ, nam tử đích thị thanh niên cập quan tuổi tác lớn nhất, một thân áo dài vết máu loang lồ, lại làm cho người ta cảm thấy tố khiết, tuy không coi là anh tuấn phi phàm, nhưng mà khí chất hiền hậu ôn hoà sạch sẽ, phối hợp kiếm khí đầy người hầu như ngưng tụ thành thực chát, làm cho người ta thấy kinh diễm bội phân.
Cô gái anh khí bừng bừng, mi như hiệp đao, bộc lộ sắc bén.
Nàng ngồi xếp bằng, hoành kiếm nơi đầu gối, một tay nâng má, nhìn xa xa phía nam tường cao, ánh mắt sắc bén.
Hai bên đại chiến đã gần kết thúc.
Tràng công thủ tiếp theo, tất nhiên sẽ càng thêm thảm thiết.
Một kiếm tu thiếu niên mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, khi cười lên hai mắt sẽ híp thành một đường ngang, nhìn như cả người lẫn vật vô hại, nhưng mà về độ sát khí hắn nồng nặc nhát, uống rượu cay, sau khi tùy tay đưa cho cô gái cụt một tay bên cạnh, lau miệng cười nói: "Nếu không phải có sáu thanh kiếm A Lương ném qua, lần này chúng ta chưa chắc sống tiếp, hắc hắc, lần sau cho dù A Lương muốn ta làm chăn ôm ủ ấm, tiểu gia ta cũng rửa sạch mông nhận lời!"
Thiếu niên mập mạp vỗ mạnh một cái bội kiếm bên hông, thân kiếm có khắc dấu hai chữ kiếm danh, Tử Điện, khi xuất kiếm, tử điện quanh quản, lợi hại vô cùng, cực kỳ bất phàm.
Năm thanh còn lại, lần lượt tên là Kinh Thư, Trấn Nhạc, Hạo Nhiên Khí, Hồng Trang, Vân Văn.
Bên cạnh vị mập mạp kia, cô gái cụt tay thần sắc chất phác, im lặng uống rượu, dáng người nhỏ nhắn lại đeo trên lưng một cây đại kiếm, nàng không chọn lựa thanh kiếm "Hồng Trang" có tên thanh tú, thân kiếm cũng xinh đẹp mà lựa chọn thanh kiếm "Trần Nhạc" to dày nhát.
Vị lớn tuổi nhất kia, không giống kiếm tu mà giống người đọc sách hơn, lại là lựa chọn "Hạo Nhiên Khí" nhất kiến chung tình.
Cô gái cụt một tay vứt bầu rượu cho thiếu niên ngồi ở đối diện, sắc mặt hắn ngăm đen, mặt đầy vết sẹo, hắn huyền bội thanh "Hồng Trang" kia.
Thiếu niên khuôn mặt dữ tợn xấu xí tiếp nhận bầu rượu, ngửa đầu rót một ngụm, lại uống một hớp lớn, lập tức bị một thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ mắng: "Họ Đồng, con mẹ ngươi, chừa chút cho tổ tông ngươi được không?”
Thiếu niên xấu xí còn ương bướng, đang tính uống hớp thứ ba, thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh tức giận đến muốn đấm một quả để giành lại, hắn là người duy nhất một mình có hai thanh bội kiếm, Kinh Thư một thanh, Vân Văn một thanh, xếp chồng đặt ở trên đùi, chỉ là Vân Văn kiếm hình như mắt đi vỏ kiếm.
Thiếu niên xấu xí nâng cánh tay lên, ngăn trở nắm tay, nhưng mà sau khi bị một quyền đập trúng, thân thể lay động, rượu văng đầy mặt, lập tức liền hung tính bùng nổ, quay đầu trợn mắt nhìn nhau, thiếu niên tuần mỹ cũng đối chọi gay gắt,"Như thế nào, muốn đánh nhau? ! Con mẹ nó nếu ngươi không phải phế vật, Tiểu Khúc Khúc sẽ vì ngươi mà chết ở phía nam?"
Thiếu niên xấu xí lập tức đỏ mắt, tức giận đến môi xanh mét.
Cô gái mi như hiệp đao quát khẽ: "Câm miệng hết đi!"
Sau khi nàng lên tiếng, thiếu niên xấu xí và thiếu niên tuấn mỹ cũng không gây chuyện nữa, người trước còn yên lặng đưa bầu rượu cho người sau.
Cô gái đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Đưa Vân Văn cùng bầu rượu cho ta." Tuấn mỹ thiếu niên sợ sệt đưa kiếm cùng rượu qua.
Nàng đi đến bên cạnh "con đường”, phía dưới chính là vách núi đen vạn trượng, cương phong mãnh liệt, tràn ngập kiếm khí nhứ loạn giữa thiên địa, kiếm ý hung hãn, lại không chỗ nào không có mặt.
Hơn nữa tại tòa Man hoang thiên hạ nhân nghĩa đạo đức không có nửa điểm tác dụng này, không trung treo ba vằng trăng, có trăng tròn, có bán nguyệt, còn có trăng non, cho nên nói chuyện ở trong này, không thể giảng thông đạo lý.
Tất cả chỉ trông vào kiếm trong tay!
Cô gái một tay cầm trường kiếm không võ, một tay nâng cánh tay càm theo bầu rượu, miệng bình hướng xuống, rưới quanh trên thân thanh trường kiếm kia, nhẹ giọng nói: "Tiêu Khúc Khúc, uống rượu."
Năm người phía sau cô gái, hầu như đồng thời mặc niệm nói ở trong lòng: "Tiểu Khúc Khúc, uống rượu!"
Thiếu niên tuấn mỹ sau khi thương cảm liền nhanh chóng xua tan vẻ u sầu trong lòng.
Ở trong này, chỉ cần chiến sự cùng nhau, ngày nào không chết người? I
Hắn thăm dò hỏi: "Trữ Diêu, lúc trước chúng ta một người một kiếm, sáu người vừa khớp, hôm nay Tiểu Khúc Khúc đi rồi, cô có muốn cầm thanh Vân Văn hay không?”
"Không cần." Làn môi cô gái tuy khô nứt nhưng dung nhan khó che dấu, cầm trường kiếm đã uống rượu trong tay ném trả lại cho thiếu niên tuấn mỹ, mặt nàng hướng về phía nam, một đường hướng nam chính là Yêu tộc đại quân như đàn châu chấu vậy, không ngừng chen chúc tới tòa thiên hạ này, đóng quân cùng một chỗ, hơn nữa sẽ nhanh chóng triển khai đợt thế công tiếp theo đối với tòa tường cao này.
Cô gái đột nhiên nhớ tới một sự kiện, phá lệ cười lên.
"Xin chào, cha ta họ Trần, mẹ ta cũng họ Trần, cho nên... Ta tên là Trần Bình An!"
Ha ha, tên ngốc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận