Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 998: Thích Sát (2)

Chương 998: Thích Sát (2)Chương 998: Thích Sát (2)
Chương 998: Thích Sát (2)
Vị nam tử chống kiếm bộ dáng lười nhác kia là võ phu "Cận Đạo" thứ ba mà Trần Bình An nhìn thấy, hai người trước lần lượt là lão nhân đầu đội mũ hoa sen màu bạc và Phàn Hoàn Nhĩ, chẳng qua tu vi võ đạo của nam nhân trước mắt so với Phàn Hoàn Nhí thì cao hơn không ít, theo như những gì thấy trước mắt, khoảng cách với lão nhân họ Định đã chênh lệch không nhiều.
Nhưng đến cả một tên như Mã Tuyên đều có bản lãnh áp đáy hòm, như vậy giang hồ này hiển nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng.
Nếu trong hồ lô dưỡng kiếm là Mười Lăm chứ không phải Mùng Một, tình hình sẽ đỡ hơn phần nào, chẳng qua việc đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Quả thực là lưng bụng thọ địch.
Chu Sĩ mỉm cười nói: "Nha Nhi cô nương, xin phiền."
Nữ tử chân mang quốc gỗ đành chịu nói: "Sư gia gia đã có lời, ta nào dám lười biếng, nhưng ngươi phải nhớ cứu trợ ta.”
Trâm Hoa Lang gật đầu nói: "Lạt thủ tồi hoa là việc làm thê thảm nhất trên đời này, Chu Sĩ ta tuyệt sẽ không khiến Nha Nhi cô nương thất vọng."
(1) Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp
Gã mặt cười nét mặt cứng ngắc ném đi rễ cỏ, cũng đứng dậy, sau một hồi giãn gân giãn cốt, hai tay vuốt vuốt gò má, lộ ra mặt cười chân thành không còn cứng đò như trước: "Ta muốn tự tay thử xem cân lượng của Trích Tiên Nhân."
Lục Phảng à một tiếng, cười nhắc nhở nói: "Đại chiến sắp tới, ngươi còn nghĩ ba chuyện vớ vẫn kia? Một Đồng Thanh Thanh trốn đông tránh tây môt Phùng Thanh Bạch chỉ tiến không lùi, cộng thêm nữa một tên vô tri vô giác là ngươi. Thật ra cũng không sao, mỗi người đều có cách sống riêng, chẳng qua ngươi là kém may mắn nhát. Biết ngươi một mực cố ý ấn tàng thực lực, cần thận chơi lửa."
Mã Tuyên đã một hơi nâng khí thế lên tới đỉnh cao trong kiếp sống võ học, không còn lý do gì đề thu tay.
Oán hận và nhớ nhung đối với vị nữ tử tỳ bà kia chưa hẳn là giả, mượn cơ hội súc thế, toàn lực xuất một chiêu càng là thật.
Con hỗ xuống núi giống như vật sống, thân mình rung động, theo đó trên đầu vai và cánh tay Mã Tuyên nỗi lên từng trận kim quang, khiến lúc tay trái Mã Tuyên siết lại, giữa kẽ tay thắm ra quang mang màu vàng.
Bước ra một bước, nháy mắt đi tới trước người Trần Bình An, nện tới một quyền, không trung chán động vang lên tiếng gió tiếng sắm.
Trần Bình An không lùi mà tiến, nghiêng đầu qua, khom xuống, đồng thời tay phải đè lại đầu gối đối phương, sáp tới, cả người Mã Tuyên bị té ra xa bảy tám trượng, loạng choạng mấy bước, mỗi bước lại giẫm ra một hố trên mặt đường, phải khó khăn lắm mới ngưng thân hình lại được.
Tiếng tỳ bà vang lên, từ bên người Mã Tuyên, hai sợi tơ trắng như tuyết vút đến, nhào thẳng tới Trần Bình An.
Mã Tuyên đột nhiên giẫm mạnh, lần nữa xông lên trước.
Thân hình Trần Bình An chợt lóe rồi biến mắt, tránh được dây đàn thích sát, trừ thân pháp cực kỳ mẫn tiệp ra, còn như được thứ gì đó đột nhiên kéo về phía trước, nhanh đến không hợp lẽ thường.
Ánh mắt Lục Phảng sáng ngời, cao giọng cười nói: “Mã Tuyên, chú ý trước người." Mã Tuyên đột nhiên dừng bước, đến độ mặt đường bị cày ra hai lằn khe rãnh, hai chân trùng trùng giãm mạnh, hai tay ngăn cách trước mặt.
Một quyền không thể tưởng tượng nện trúng cánh tay hắn, Mã Tuyên gầm lên một tiếng, nho tướng râu dài áo xanh cầm đao sau lưng đột nhiên trợn mắt.
"Đi chết đi!" Mã Tuyên khẽ ngửa ra sau, một cước giẫm về phía trước, vung tay vung ra một quyền, kim quang tràn đầy trọn cánh tay, vẽ ra hình cánh quạt vàng óng trong không trung.
Ở trong mắt gã mặt cười. hắn chỉ thấy tên mặc trường bào trắng như tuyết kia một cánh tay đè lại nắm tay Mã Tuyên, nhè nhẹ áp xuống, thân hình tuốt đất mà lên, trực tiếp vượt qua đỉnh đầu Mã Tuyên, đồng thời một cước điểm vào ót Mã Tuyên, nhảy thẳng tới nữ tử núp ở phía sau đánh lén. Nữ tử tỳ bà thấy không ổn, ngón tay nhanh chóng vỗ lên dây đàn tỳ bà, giữa hai người lập tức được đan chéo ra một tắm lưới nhện màu xanh ngọc bích.
Trần Bình An đột nhiên nhíu mày, trong khoảnh khắc liền thay đổi phương hướng, bỏ qua nữ tử tỳ bà, trực tiếp vọt sang bên trái. Chính là gã mặt cười âm sâm.
Bỏ Lục Phảng sang một bên.
Trong hai tốp người lộ diện trước mắt lộ, Trần Bình An kiêng ky nhất là quái nhân này.
Gã mặt cười vui cười nói: “AI cũng nói chọn quả hồng mềm mà bóp, ngươi lại làm ngược lại."
Hắn mở ra hai tay, lao thẳng về phía trước.
Khoảng khắc sau, thân ảnh gã mặt cười đột ngột tan biến.
Trần Bình An vặn chuyển hướng ngay giữa không trung, vươn tay nắm chặt gã mặt cười bát ngờ xuất hiên ở phía sau. hắn vô thanh vô tức đạp vào gáy Trần Bình An.
Chẳng ngờ Trần Bình An lại trảo vào không khí.
Đơn giản chính là Súc Địa phù.
Gã mặt cười lần nữa xuất quỷ nhập thần hiện ra ở phía sau, lần này thân mình hắn cuộn tròn, hai tay trải ra, hai quyền lần lượt gõ lên hai bên huyệt Thái Dương Trần Bình An.
Trần Bình An vừa định ra động tác thì lời của Lục Phảng vừa khéo lại tới trước, thoải mái nhắc nhở gã mặt cười: "Cần thận, hắn tung chiêu."
Gã mặt cười thoáng do dự, lập tức chủ động vứt bỏ thời cơ cực tốt vung hai quyền nện nát đầu lâu Trần Bình An, nháy mắt đã lùi lại đứng ở trên đường phó lát đá xanh.
Trần Bình An gần như trao đổi ví trí cùng tên mặt cười, đối phương ởi tới trên phố còn Trần Bình An đứng ở đầu tường.
Liếc mắt nhìn hán tử chống kiếm hai lần làm hỏng chuyện tốt của hắn, hỏi: "Vì sao ngươi không trực tiếp động thủ?"
Lòng bàn tay Lục Phảng nhè nhẹ đây chuôi kiếm ra, cười ha ha nói: "Kết hội cùng nhiều người thế này đánh một tên vãn bối, truyền ra ngoài, thanh danh không dễ nghe cho lắm." Trần Bình An trầm mặc không lên tiếng.
Trong hồ lô dưỡng kiếm tử khí trầm trầm, như là bầu rượu vốn mở ra thì bị người lấp lại, không ngửi được chút hương vị nào.
Mùng Một như trâu đất xuống biển, không thấy có động tĩnh, tâm ý tương thông cùng Trần Bình An cũng đứt.
Chẳng những như thế, kiện pháp bào Kim Lễ trên người cũng mắt đi công hiệu.
Mắt đi phù hộ thân là Kim Lễ, bằng với Trần Bình An mất đi lợi thế không cần nhìn binh khí đánh lên người, nhưng mà cũng nhiều ra một điểm lợi duy nhất, đó chính là không cần lưu chuyển linh khí ước thúc pháp Bào Kim Lễ, Trần Bình An liền như Dương lão nhân bóc đi Chân Khí phù khi xưa, tay chân không còn trói buộc vô hình, tốc độ ra quyền sẽ càng nhanh.
Mùng Một mất dấu, Mười Lăm bị vây, Kim Lễ không có pháp bảo thần thông gì nữa.
Đổi lấy một quyền tung ra như điện xoet.
Ra quyền chú trọng nhất là thu phát tự nhiên.
Kỳ thực nãy giờ Trần Bình An vẫn đang "thu lại".
Bởi vì hắn thực sự tràn đầy nghi hoặc đối với giang hồ nơi đây, cùng với cả thảy kinh thành Nam Uyên quốc, cũng như cái gọi là mười người đứng đầu thiên hạ.
Chỉ là không nghĩ thông cũng không sao, có chút chuyện vẫn cứ phải làm.
Lục Phảng lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn: "Mã Tuyên, đừng chết nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận