Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1480 - Luyện Chế (2)



Chương 1480 - Luyện Chế (2)




Trần Bình An quay đầu tiếp tục nói với Tống Tập Tân: “Những thứ này ta đều biết, sau này nếu vẫn quyết định phải mặt đối mặt một quyền đánh chết bà ta, ta có thể ra tay sảng khoái, ân oán của hai người, kết thúc giữa hai người, cố hết sức không liên lụy đến người dân khác của Đại Ly.”
Tống Tập Tân cười nói: “Bà ta thì không nghĩ như vậy.”
Trần Bình An cười hỏi ngược lại: “Ta đã có đạo lý rồi, thậm chí quy tắc Nho gia cũng không soi được điểm xấu, ta còn quan tâm bà ta nghĩ thế nào sao?”
Tống Tập Tân lại quan sát Trần Bình An lần nữa: “Có phải người đã xem những sách pháp gia nào đó không?”
Trần Bình An vẫn là hỏi ngược lại: “Những quyển sách Tề tiên sinh để lại cho ngươi, có vài quyển ngươi để lại trong nhà ở trấn nhỏ, có những quyển mang đi, sách mang đi ngươi có xem không?”
Tống Tập Tân đan một chiếc vòng liễu buộc lên cánh tay, nhẹ nhàng lắc lư: “Ngươi quản ta sao?”
Trần Bình An cũng không muốn nói nhiều về những thứ này, hỏi một vấn đề không liên quan đến ân oán riêng tư: “Sao ngươi lại chạy đến Đại Tùy?”
Hai tay Tống Tập Tân ôm lấy ót: “Năm đó Cao Huyên chạy tới chỗ chúng ta tìm cơ hội, có người nói ta không bằng hắn, nên ta liền đến đây dạo chơi.”
Trần Bình An cười nói: “Có thể giống nhau được sao? Ngươi là đến Đại Tùy diễu võ dương oai, lúc đó Cao Huyên mới được tính là đi sâu vào nội bộ nước địch thực sự. Hơn nữa, bây giờ Cao Huyên có đến thư viện Lâm Lộc Phi Vân sơn làm nòng cốt, ngươi cũng học theo?”
Tống Tập Tân cười khanh khách: “Trần Bình An, bây giờ ngươi mạnh hơn trước nhiều, đã biết nói những lời trách cứ rồi. Lẽ nào học theo ta sao?”
Trần Bình An nói: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi.”
Tống Tập Tân ngồi xổm xuống, nhặt hòn đá ném vào hồ: “Nhờ ngươi một chuyện, thế nào?”
Trần Bình An không chút do dự: “Không đồng ý.”
Tống Tập Tân ngẩng đầu, mặt đầy uất ức: “Tại sao? Trần Bình An, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngoài lần lừa ngươi đi làm học đồ của lò nung, chuyện khác ta có chỗ nào có lỗi với ngươi chứ?”
Trần Bình An nói: “Ngươi thấy ta thì không vui, ta thấy ngươi sẽ vui sao? Cần gì phải giả vờ làm bạn bè?”
Có thế nào Tống Tập Tân cũng không ngờ lại là câu trả lời như vậy, hắn ta ôm bụng cười lớn: “Trần Bình An à Trần Bình An, ngươi bây giờ nhìn thuận mắt hơn tên đầu gỗ tính cách cứng đờ trước đây nhiều, nếu năm xưa ngươi có tính cách như vậy,chắc chắn ta sẽ thành tâm thành ý làm bạn với ngươi.”
Trần Bình An lắc đầu: “Tống Tập Tân, thật ra ngươi hiểu rất rõ, hai chúng ta không thể làm bạn, chỉ cần đừng là kẻ thù, ta và người đều biết chừng mực.”
Tống Tập Tân tháo vòng liễu ra, ném xuống hồ, sau đó nhặt hòn đá lên muốn ném vào giữa vòng liễu: “Cảnh tượng miếu sơn thần của Lạc Phách sơn ngày nay không tốt lắm, Ngụy Bách rất…có khúc mắc với vị sơn thần trên đỉnh núi nhà ngươi, trước kia là ta muốn ngươi giúp nói hộ mấy câu phía Ngụy Bách, không hy vọng xa vời việc Ngụy Bách có thể nâng đỡ miếu sơn thần kia, chỉ mong cố gắng đừng để hôm nào đó đột ngột đổi tượng thần bên trong miếu sơn thần.”
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Sơn thần của Lạc Phách sơn ngày nay chính là Tống Dục Chương – quan đốc tạo diêu vụ trước đây.
Tống Tập Tân nhìn vòng liễu dần dần trôi đi xa, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn nói gì, thật ra ta rất rõ, sỡ dĩ hắn bị qua cầu rút ván, bị hàng tướng Lư thị Vương Nghị Phủ chặt dầu, ngoài việc che giấu nội tình tin đồn hoàng thất về cây cầu kia, thật ra cũng có lòng riêng của hoàng đế bệ hạ, dẫu sao thì không ai muốn con trai ruột của mình lại luô nhớ tới ‘người cha hờ’? Vương Nghị Phủ có nói riêng với ta, trước khi ông ta chết từng cầu xin Vương Nghị Phủ chuyển cho ta một câu, nói nhiều năm nay ông ta vẫn luôn muốn ta viết một câu đối Tết cho ông ta. Ngươi nói xem thần tử đại nghịch bất đạo như vậy, không chết thì ai chết?”
Trần Bình An suy nghĩ: “Vốn dĩ ta muốn trở về quận Long Tuyền, chuyện này ta sẽ nói với Ngụy Bách, nhưng ta sẽ không yêu cầu Ngụy Bách làm gì, cũng không có bản lĩnh hoa tay múa chân với một chính thần Bắc Nhạc, việc này, bây giờ ta có thể nói rõ với ngài. Thậm chí bây giờ ta còn có thể nói cho ngươi biết, sau này Tống Dục Chương rất có khả năng sẽ đứng bên cạnh mẫu thân ngươi, thân là sơn thần Lạc Phách sơn lại muốn đến đối phó ta, đến lúc đó chỉ cần ta làm được nhất định sẽ đánh tan nát kim thân của Tống Dục Chương, không có khả năng chắp vá thành một pho tượng thần nữa, tuyệt đối nghiêm túc.”
Tống Tập Tân cười nói: “Hai khoản nợ một đến một đi này, sao ta cảm thấy đều không cần cảm ơn ngươi nhỉ?”
Trần Bình An cười khẩy: “Ta cũng chưa từng nghĩ cả đời này Tống Tập Tân ngươi sẽ cảm ơn ta.”
Tống Tập Tân than ôi một tiếng, phát ra một chuỗi âm thanh chậc chậc, hắn ta đứng dậy vỗ tay: “Trần Bình An, lời nói và hành động lúc này của ngươi thật sự giống với người tu đạo trên núi, rất có tâm tính thần tiên.”
Trần Bình An không chút động lòng.
Tống Tập Tân cười hỏi: “Gặp ngươi rồi ta muốn nhờ một chuyện, ta muốn dẹp đường về phủ một cách thật hài lòng, đúng rồi, Trĩ Khuê đang đợi ta ở cổng thư viện phía chân núi, ngươi có muốn đi cùng ta, thăm nàng ấy không?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Tống Tập Tân lại nói: “Mã Khổ Huyền Chân Võ sơn ngày nay, sau khi bế quan ra ngoài, loại chuyện như phá cảnh với hắn mà nói giống như phàm phu tục tử ăn đồ thiu bị tiêu chảy vậy, cho nên bây giờ đã được khen là Phong Tuyết sơn Ngụy Tấn thứ hai, ngươi nói xem ngõ Hạnh Hoa chỉ dựa vào một mình hắn, về danh tiếng đã đủ đọ tay với cả ngõ Nê Bình chúng ta, coi tức không?”
Trần Bình An im lặng không lên tiếng.
Tống Tập Tân giơ hai ngón tay ra, sau đó cong một ngón rồi nói: “Vốn dĩ muốn nói với ngươi hai chuyện, coi như là báo đáp người về chuyện miếu sơn thần Lạc Phách sơn, bây giờ ta phát hiện vẫn thấy ngươi không vui, nên chỉ nói một chuyện là được rồi, bây giờ ngọn núi lớn phía tây quận Long Tuyền đã biến đổi theo tình thế, hình như Đại Ly Tống Thị chúng ta có dấu vết lật thuyền, không ít thế lực nước khác đã mua lại đỉnh núi để xây dựng phủ đệ, không xem trọng chúng ta lắm, nhất là những sơn môn gần trung bộ Bảo Bình châu đã có dự định bán đổ bán tháo đỉnh núi để tránh sau này bị ai đó nắm thóp gây khó dễ. Đã có hai cuộc mua bán bí mật được giao dịch thành công, trong đó Nguyễn Cung một phát đã thu được ba đỉnh núi, bao gồm Ngưu Giác sơn do Bao Phục Trai bán ra, nếu ngươi trở về sớm, nói không chừng có thể giành được hai ngọn núi, bây giờ chỉ cần tiền Cốc Vũ là được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận