Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1443 - Tâm Thần Hướng Tới (8)



Chương 1443 - Tâm Thần Hướng Tới (8)




Lý Bảo Bình gật đầu lại lắc đầu nói: “Trên sách ta chép, thật ra đều có giảng giải, chỉ là ta có rất nhiều vấn đề không nghĩ ra, các tiên sinh thư viện hoặc khuyên ta đừng mơ mộng viễn vông, nói câu này nếu Lý Trường Anh trong thư viện hỏi thì còn dc, chứ bây giờ dù nói với ta, ta có nghe cũng không hiểu, nhưng ta không hiểu lắm, bọn họ còn chưa nói câu nào, làm sao biết ta nghe không hiểu. Thôi, bọn họ là phu tử, ta không tiện nói như vậy, những lời này, cũng chỉ có thể nín nhịn ở trong bụng. Hoặc là còn có một số phu tử, chỉ dâu mắng hòe, dù sao cũng không có ai giống Tề tiên sinh, mỗi lần đều có thể cho ta một đáp án. Cũng sẽ không giống tiểu sư thúc, biết thì nói, không biết, thì nói trắng ra với ta hắn cũng không hiểu. Cho nên ta thích thường xuyên chạy đi bên ngoài thư viện, ngươi không biết đâu, thư viện này của chúng ta, sơn chủ sớm nhất, chính là Tề tiên sinh dạy ta, Lý Hòe còn có Lâm Thủ Nhất học vỡ lòng, hắn nói toàn bộ học vấn vẫn phải đặt ở trên một chữ ‘Hành’, chữ Hành hiểu như thế nào đây, có hai tầng ý tứ, một cái là đi vạn dặm đường, tăng trưởng kiến thức, hai là dung hội quán thông, lấy sở học, đi tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, ta hôm nay còn nhỏ, cũng chỉ có thể chạy nhiều một chút.”
Khi nói tới những thứ này, Bùi Tiền phát hiện Lý Bảo Bình hiếm thấy có chút nhíu mày.
Bùi Tiền cảm thán từ đáy lòng nói: “Bảo Bình tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều thật đó.”
Lý Bảo Bình thấy Bùi Tiền vẫn còn chưa ăn xong miếng bánh kia, như con chuột nhỏ gặm trái bắp, bèn cười lên, vỗ vỗ bả vai Bùi Tiền, “Tiểu sư thúc mới suy nghĩ nhiều.”
Lý Bảo Bình đong đưa gót chân, nghiêm trang nói: “Thôi Đông Sơn từng nói, một ngày nào đó, tiểu sư thúc của ta, sẽ gặp được cô nương hắn thích nhất, ta cũng chỉ có thể xếp thứ hai ở trong lòng tiểu sư thúc, nói không chừng tương lai ngày nào đó ta cũng sẽ gặp được người thích hơn, tiểu sư thúc cũng phải xếp thứ hai ở trong lòng ta. Ta cảm thấy Thôi Đông Sơn đang nói hươu nói vượn, tiểu sư thúc có cô nương yêu thích, ta không ngại, nhưng ta sao có thể thích người khác nhiều hơn tiểu sư thúc, đúng không, Bùi Tiền?”
Bùi Tiền vội vàng gật đầu.
Lý Bảo Bình rất hài lòng thái độ của Bùi Tiền, vỗ vỗ bả vai của nó, nói những lời tâm sự: “Về sau theo tiểu sư thúc du lịch giang hồ, ngươi phải không ngừng cố gắng, hiểu chuyện hơn chút, bướng bỉnh cũng được, nhưng đừng luôn bướng bỉnh, để tiểu sư thúc nhọc tâm nhọc lòng, tiểu sư thúc của ta, sư phụ của ngươi, không phải trên trời rơi xuống. Tiểu sư thúc cũng sẽ có chuyện phiền lòng, có chuyện đau lòng cần mượn rượu giải sầu, cho nên ngươi phải hiểu chuyện một chút, ngươi có làm được hay không? Ngươi xem năm đó tiểu sư thúc cũng không uống rượu, bây giờ lại uống rượu rồi, cái này nói rõ ngươi là khai sơn đại đệ tử này nhưng vẫn làm chưa đủ tốt, đúng không?”
Bùi Tiền vẫn gật đầu, vui lòng phục tùng.
Liên quan đến việc cho mình mượn hồ lô nhỏ màu bạc và đao hẹp Tường Phù, những gì Lý Bảo Bình nói so với lúc trước sư phụ Trần Bình An nói với Chung Khôi, về ý tứ đại khái thì không khác lắm.
Ở một khắc đó, Bùi Tiền mới thừa nhận, Lý Bảo Bình gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc hẳn là có lý do.
Hai người lại trước sau trèo xuống khỏi cái cây to.
Lý Bảo Bình muốn đi nghe vị phu tử người nơi khác tới dạy học, bèn chạy vội đi, ở giữa một đám lão phu tử tiên sinh và học trò thư viện trẻ tuổi, không thể nghi ngờ Lý Bảo Bình nhỏ tuổi nhất, một mảng đỏ thẫm đó cực kỳ bắt mắt.
Bùi Tiền chọn giờ ba người bọn Lý Hòe tan học thì đi tới học xá của bọn họ.
Ba người đi chung như cũ.
Lưu Quan hỏi: “Mã Liêm, ngươi nói xem, nếu trong nhà có người làm quan, có được thánh chỉ, thì thật sự sẽ giống như Bùi Tiền nói, chỉ là sắp đặt đồ đạc thôi cũng phải có rất nhiều điều chú ý hay sao?”
Mã Liêm gật đầu, “Có chút khác biệt nho nhỏ, nhưng trên đại thể thật sự là giống như cô ấy nói.”
“Còn nữa, Bùi Tiền nói giường bạt bộ (2) cô ấy ngủ lúc nhỏ, thực sự lớn như vậy sao, có thể đặt nhiều món đồ chơi đủ kiểu?”
(2) là một loại giường thời cổ của Trung Quốc, thường ngoài giường, còn dựng thêm 1 bộ khung gỗ như một căn nhà gỗ bao bên ngoài
Mã Liêm vẫn gật đầu, “Đúng vậy, tỷ tỷ ta có một cái!”
Lưu Quan bất đắc dĩ nói: “Được đấy, thật đúng là vị công chúa điện hạ của thiên hoàng quý trụ! Vậy lần sau gặp mặt, chúng ta hành lễ như thế nào? Vái dài với cô ấy đã đủ chưa? Dù sao cũng không thể quỳ xuống dập đầu chứ ha?”
Mã Liêm vẻ mặt khó xử nói: “Hoàng đế bệ hạ và hoàng tử công chúa từng đến nhà ta, nhưng lúc ấy ta quá nhỏ, căn bản không có ấn tượng.”
Lý Hòe vui vẻ nói: “Công chúa điện hạ thì sao, còn không phải đồ đệ của Trần Bình An, không có việc gì, gặp cô ấy, cứ như ta, mọi người coi như là một hồi giang hồ gặp gỡ, ngồi ngang hàng, chắp tay làm lễ.”
Lưu Quan gật đầu nói: “Vậy được, dù sao chính cô ấy cũng nói mình là người giang hồ, chúng ta cũng không cần mất mặt.”
Đi tới cửa thì gặp Bùi Tiền.
Ba người cùng nhau chắp tay ôm quyền.
Bùi Tiền khẽ nhíu mày, ôm quyền hoàn lễ.
Vào học xá.
Bùi Tiền nhanh chóng bắt đầu miêu tả sinh động như thật một lần xung đột giang hồ cho ba người nghe.
“Một đám giặc cướp đường không biết sống chết, từ bụi cỏ hai bên lao ra, mấy chục người vạm vỡ, đao thương côn bổng, mười tám loại vũ khí đều có.
Một người cầm đầu, tay cầm rìu lớn Tuyên Hoa, nâng lưỡi rìu như cánh tay chỉ thẳng sư phụ ta, hét lớn một tiếng, giọng lớn như sét đánh giữa trời, ‘Đường này là ta mở, nếu muốn qua đây, để lại tiền mua mạng!’ Nếu như mình rơi vào cảnh đó, hỏi các ngươi có sợ không?!”
Mã Liêm gật đầu.
Lưu Quan cười hì hì nói: “Dù sao có sư phụ ngươi che chở, giặc cướp mà thôi, sợ cái gì.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận