Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1629 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (2 - 6)

Chương 1629 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (2)
Lưu Chí Mậu đánh tới Liễu Nhứ đảo, trực tiếp phá hủy Tổ Sư đường của đối phương. Lần này là lần Liễu Nhứ đảo thiệt hại thảm thương nhất. Đến khi các tu sĩ Liễu Nhứ đảo thương tích đầy mình ngồi lại tính sổ, mới nhận ra tên chủ bút của bản công báo kia đã chạy trốn mất rồi. Thì ra tên kia chính là đời sau của một vị đại tu sĩ chết oan trong tay Liễu Nhứ đảo, hắn núp bóng ở Liễu Nhứ đảo được hai mươi năm rồi, chỉ dựa vào một chữ thôi đã lừa cho cả Liễu Nhứ đảo trở nên thảm hại, còn người phụ trách kiểm tra lời lẽ trên công báo chính là một vị tu sĩ Quan Hải cảnh, tuy nói đúng là có thất trách thật nhưng dù thế nào cũng không thể xem là người cầm đầu, thế nhưng vẫn bị xách ra để làm bia đỡ đạn.
Thật hiếm hoi Trần Bình An nghe được tiếng gõ cửa, nghe những tiếng bước chân xào xạc quen thuộc kia, vị này hẳn là Hồng Tô ở căn phòng ngay cửa Chu Huyền phủ.
Hắn nhanh chóng đứng dậy mở cửa, đúng là “bà lão” Hồng Tô với mái tóc đen tuyền, khéo léo từ chối lời mời bước vào phòng của Trần Bình An, ả do dự một chút, khẽ hỏi: “Trần tiên sinh, thật sự không thể viết một chút về câu chuyện của lão gia nhà ta và Lưu đảo chủ của Châu Thoa đảo ư?”
Trần Bình An mỉm cười nói: “Được rồi, lần sau đi đến phủ các người, ta sẽ nghe chuyện cũ năm xưa của họ.”
Mặc dù Hồng Tô có khuôn mặt gà nua, nếp nhăn chằng chịt nhưng không hiểu vì sao, khí âm sát đậm đặc như vậy lại chỉ vẻn vẹn ngưng tụ lại trên mặt ả, thế mới khiến cho ả có diện mạo xấu xí như thế, nhưng thật ra nếu như để ả hấp thu linh khí của tiền thần tiên thì vẻ ngoài chắc chắn sẽ không tệ, hơn nữa ả còn có một đôi mắt trong sáng, lúc này ả chớp chớp mắt, to gan khẽ hỏi: “Trần tiên sinh cố ý từ chối lão gia nhà ta sao? Bởi vì đoán được lão gia nhà ta nhất định sẽ bảo nô tỳ đến tìm Trần tiên sinh, sẵn tiện giúp cho nô tỳ có được một phần công lao, có đúng hay không?”
Trần Bình An đặt một ngón tay lên miệng, ra hiệu rằng chuyện nay trời biết đất biết, ta biết ngươi biết là được.
Dưới ánh trăng, cô gái nở một nụ cười thật xinh đẹp.
Hồng Tô nhìn về phía người thanh niên hơi gầy này, nhấc bầu rượu trong tay lên, bầu rượu được dán miệng bằng giấy vàng, thân bầu có dây đỏ quấn quanh, cười dịu dàng nói: “Không phải thứ gì đáng tiền, đây gọi là Hoàng Đằng tửu, được ủ từ gạo nếp, gạo tẻ, là rượu nhà quan ở quê của ta, rất được nữ tử yêu thích, cũng có biệt danh là Gia Thực tửu. Lần trước ta có mãi nói chuyện với Trần tiên sinh, quên mất bầu rượu này nên đã nhờ người ta mua dùm, vừa được đưa tới đảo, nếu tiên sinh uống thấy ngon, lần sao ta sẽ đưa đến nữa, cho tiên sinh cả đấy.”
Đột nhiên ả nhận ra lời nói của mình không ổn, vội vàng nói: “Vừa rồi nô tỳ có nhắc tới chuyện nữ tử rất thích uống, nhưng thật ra nam tử cũng thích uống y như vậy.”
Trần Bình An nhận lấy bình rượu kia, cười gật đầu nói: “Được, nếu như uống rồi thấy ngon, ta sẽ đến Chu Huyền phủ tìm ngươi đòi thêm.”
Sau khi Hồng Tô đi rồi.
Chẳng những Trần Bình An không uống rượu mà còn để bình rượu kia vào vật chỉ xích, không dám uống.
Không phải hắn không tin Hồng Tô mà là không thể tin được Thư Giản hồ và Thanh Hạp đảo. Cho dù bầu rượu nay không có vấn đề nhưng một khi mở miệng đòi bầu khác thì sẽ chẳng biết được bầu nào có vấn đề, cho nên đến cuối cùng, Trần Bình An cũng chỉ có thể đến cửa phủ Chu Huyền bên kia, nói với ả một câu rằng vị rượu quá nhẹ, không hợp với sở thích của hắn. Trần Bình An cảm thấy hắn và Cố Xán không hề giống nhau.
Để phòng ngừa “lỡ như” kia, Cố Xán có thể không do dự mà giết hết tất cả.
Trần Bình An cũng sợ cái gọi là “lỡ như” kia nên chỉ có thể tạm thời gác lại, cất giữ ý tốt của Hồng Tô.
Nhìn thì có vẻ hai người khá giống nhau, cuối cùng thì đều cùng sợ cái lỡ như kia, nhưng diễn biến sự việc lại khác nhau rất xa.
Chỉ cần Cố Xán vẫn còn mãi cố chấp giữ ý muốn của mình kia, Trần Bình An và Cố Xán lại tiếp tục so tâm so tính, sự thật đã định sẵn là không thể kéo mình đến bên cạnh Cố Xán.
Trần Bình An cũng tạm thời từ bỏ.
Cách nhìn về thế giới của hai người vốn dĩ đã khác nhau rồi, cho dù ngươi có nói tới bể trời thì cũng vô dụng thôi.
Cho nên Cố Xán chưa từng nhìn thấy bức tranh của Trần Bình An và bốn người ở Ngẫu Hoa Phúc Địa ở chung với nhau, cũng chưa từng nhìn thấy mạch nước ngầm phun trào trong đó, sát cơ tứ phía và cuối cùng đã gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, cuối cùng vẫn sẽ còn gặp lại nhau.
Có thể nó không phù hợp với Thư Giản hồ và Cố Xán, nhưng cuối cùng thì Cố Xán cũng đã bỏ lỡ đi một cơ hội.
Sau khi dần dần làm quen với mọi chuyện từ nhỏ đến lớn và những mối quan hệ rối loạn ở Thư Giản hồ, Trần Bình An tin rằng nếu như Cố Xán đặt một phần suy nghĩ của mình ra ngoài chuyện giết chóc, cho dù là học cách lung lạc lòng người hay là cách bồi dưỡng thế lực của Lưu Chí Mậu thì Cố Xán và mẹ của hắn sẽ có thể sống ở Thư Giản hồ một cách tốt hơn, sẽ sống được lâu hơn.
Chỉ là bây giờ Trần Bình An đã nhìn thấy nhiều hơn, suy nghĩ được nhiều hơn nhưng hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào nói ra những câu vô nghĩa như vậy nữa.
Không nói nhưng không có nghĩa là không làm.
Mà trái ngược lại, Trần Bình An cần phải làm nhiều chuyện hơn nữa.
Đạo lý đã nói hết rồi, Cố Xán vẫn không biết mình sai, Trần Bình An chỉ có thể lùi bước lại đi cầu viện người khác ngăn cản sai lầm.
Chỉ cần hắn cứ ở lại Thư Giản hồ, ở lại cửa sơn môn Thanh Hạp đảo này làm một chưởng quỹ tiên sinh thì ít nhất có thể cố không để Cố Xán phạm phải sai lầm lớn. Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (3)
Nếu Cố Xán đã không biết sai, luôn tin tưởng rằng bản thân mình là đúng nhất thì tất nhiên hắn sẽ không hối lỗi. Trần Bình An đã đáp lại hai ân nghĩa to lớn của một chén cơm và một bộ quyền phổ cả rồi.
Một lần là vì tâm khảm khắc sâu trong lòng, không thể không tự phá vỡ kim sắc văn đảm của mình mới có thể cố hết sức ở lại Thư Giản hồ một cách “an tâm thoải mái”, tất cả những chuyện tiếp theo mà hắn làm cũng là vì bù đắp lại sai lầm cho Cố Xán.
Đây là một trình tự rất đơn giản.
Nhưng để làm được thì cũng không dễ dàng, khó nhất là ở bước đầu tiên. Làm sao Trần Bình An có thể thuyết phục mình rằng kim sắc văn đảm vỡ vụn đêm đó cùng với người tí hon mặc nho sam vàng kim thở dài cáo biệt mình chính là thứ mà hắn phải trả giá.
Người sống một đời, chuyện phân rõ phải trái nhìn như dễ dàng nhưng thật ra là rất khó khăn, khó là vì có những đạo lý phải trả cái giá rất lớn kia, khi đó mình có còn muốn nói đạo lý nữa hay không, với lương tâm của bản thân mình, sau khi tự hỏi và có câu trả lời xong, nếu hắn vẫn quyết định muốn nói đạo lý thì một khi đã nói là phải cố chịu mà trả giá nhiều, thường hắn sẽ không muốn cho người khác biết, có khổ tự chịu, không thể nói với người khác được.
Ngoài chuyện này ra, Trần Bình An lại càng cần tu bổ lại tâm cảnh của mình.
Nếu như không thể cứu chữa được thì chính hắn sẽ tự sụp đổ.
Trần Bình An đi ra khỏi phòng, lần này hắn không quên thổi tắt hai ngọn đèn trên án thư.
Đi qua cảnh núi Thanh Hạp đảo, bước về phía bến đò, chiếc đò ngang chỗ Trần Bình An đang đậu ở bên hồ, Trần Bình An cũng không vác theo kiếm tiên, chỉ mặc chiếc áo xanh vạt dài.
Trời đất cô liêu, bốn phía vắng lặng, khắp hồ dường như được trải toàn bạc vụn, gió đêm cuối đông lành lạnh.
Thời tiết này khiến cho Trần Bình An vốn đã cố gắn luyện quyền để đưa thân thể lên cảnh thứ năm, lại còn mặc thêm pháp bào Kim Lễ, cuối cùng cũng cảm nhận được tiết khí ấm lạnh của nhân gian trong tối nay.
Sau khi bước đi càng lúc càng xa trên giang hồ, nhất là khi đã nhìn thấy nhiều hơn quang cảnh trên núi và tập tục trên quan trường, Trần Bình An ngày càng bội phục cách nhìn của Nguyễn sư phự về mối quan hệ thầy trò, cũng càng lúc càng bộ phục thế cờ mà Thôi Đông Sơn đã dạy mình trước kia.
Lý do mà Nguyễn Cung thu nhận đệ tử cũng không phải vì lỡ như một ngày nào đó nếu như sư phụ có tranh cấp với người ta, đệ tử sẽ ở bên cạnh ồn ào công kích trắng trợn đối thủ, hoặc là không quan tâm đến phải trái mà dứt khoát kiên quyết dấn thân vào chiến trường.
Nguyễn Cung đã từng nói ông chỉ thu nhận đệ tử có cùng ý chí với mình chứ không phải là thu một đồ đệ chỉ biết bán mạng cho mình.
Cuộc sống khó khăn, khó ở chỗ khó mà yên chí, càng khó ở chỗ nếu đó là người quan trọng nhất, sẽ càng làm ta khó bình tâm.
Chẳng qua đây cũng chỉ là kiếp nạn của người tốt mà thôi.
Cuối cùng thì xưa nay có rất nhiều người đều không hề nghĩ đến những thứ này.
Cuộc đời đánh ta một quyền, tại sao ta lại không đá lại được một cước? Người đời vốn can đảm đánh ta một quyền khiến ta máu me đầy mặt, thì nhất định ta phải đánh cho bọn họ thịt nát xương tan, về phần có làm tổn thương đến những người vô tội hay không, có phải là chết cũng chưa hết tội hay không, thôi không cần nghĩ nữa.
Thế này là không đúng.
Tự lực là gốc rễ của lập thân, tu tâm là con đường để lên cao.
Trên đường lớn, cầm kiếm đi thẳng cũng được, cắp sách đi học cũng được, ngẫu nhiên cũng sẽ được người ta nhường đường.
Trần Bình An mang khuôn mặt sầu khổ, chỉ cảm thấy trời đất bao la, những câu này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, không ai nghe được cả.
Lòng Trần Bình An khẽ run.
Suy nghĩ một hồi.
Lấy ra một hòn than đen từ trong chỉ xích vật.
Hắn vẽ một cái vòng lớn ngay tại bến đò.
Sau đó hắn xoay người bước vào trong vòng tròn, từ từ vẽ một đường thẳng, chẳng khác gì chia vòng tròn ra làm hai.
Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh đường thẳng kia, sau đó ngồi bất động thật lâu, chau mày lại.
Chưởng quỹ tiên sinh mang dáng vẻ uể oải, đành phải lấy hồ lô dưỡng kiếm bên hông ra, uống một ngụm rượu Ô Đề, nâng cao tinh thần.
Kể từ đó, một cảnh tượng thiện và ác được vạch ra ở hai phần trên và dưới đường thẳng.
Trần Bình An mún dừng bước trên con đường bày mưu tính kế kia, không muốn suy nghĩ sâu xa, cũng không còn sức lực để nghiên cứu sâu về chữ nhất kia, tối nay hắn sẽ bước ra một bước.
Tựa như thiếu niên mang giày rơm trong hẻm Nê Bình, đi trên cầu hành lang năm đó.
Trần Bình An ngồi xổm trên mặt đất, đi thẳng trên con đường thẳng tắp kia, giữa hai chữ thiện ác, nhẹ nhàng viết bốn chữ lấy người làm gốc xuống, lẩm bẩm nói: “Tạm thời chỉ có thể nghĩ được như vậy.”
Trần Bình An nhắm mắt lại uống một ngụm rượu, sau khi mở to mắt xong thì hắn đứng dậy, sải bước đi về phía nửa vòng tròn biên giới chữ thiện kia, vạch một đường, lại đến nửa vòng ghi chữ ác, vẽ một đường gạch chéo rồi dịch bước, lại vẽ thêm một đường chéo từ dưới lên trên.
Cuối cùng, một vòng tròn đã bị Trần Bình An vạch thành cái bản đồ tám khối, điểm giao nhau chỉ có một mà thôi.
Sau khi Trần Bình An vạch xong hết rồi, đầu óc giống như được mở mang, hắn bước nhanh đến vòng tròn mang chữ thiện kia, ở khu vực giữa ba khối hình này, bút than trong tay múa như bay, tự nhủ: “Nếu như nói đây là tấm lòng thành tâm hướng thiện của mình, điều này kiên định nhất, tâm trí không dễ bị kích động, vậy ở trên đời này, học vấn tam giáo, chư tử bách gia thậm chí cho dù là chưa bao giờ đọc sách biết chữ, được dạy trong sách tự có nhà vàng, trong sách tự có ngàn cái chuông, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, đó chính là học vấn tốt nhất, bởi vì nghe lọt thậm chí là không cần nghe bất kỳ một vị thánh hiền nào giảng đạo khuyên bảo, bởi vì loại người này, đồng ý lắng nghe cũng đồng ý ngồi nghe đạo, khi đứng dậy mà đi, bất luận đời này có khốn khổ thế nào thì cũng phải giữ vững tấm lòng của mình!”
Trần Bình An nhanh chóng đứng dậy, đi lùi lại nửa vòng tròn tràn ngập sự hiểm ác trong khu vực đối chọi gay gắt kia.Thắng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (4)
Chương 1627: Thắng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (4)
Ngồi xổm người xuống, tiếp tục dùng bút than lách cách viết chữ, lẩm bẩm nói: "Nhân tính bổn ác, cái ác này cũng không phải cứ mãi là nghĩa xấu mà nó chỉ nói lên một loại bản tính khác trong lòng con người, đó chính là cảm giác vốn có về thế gian, bản năng tranh đoạt, bảo toàn lợi ích lớn nhất của bản thân. Không giống với vế trước, đứng trước sinh tử, ngoài chuyện có thể dựa dẫm vào nho gia tam bất hủ, hay truyền thừa hương hỏa cho con cháu thì ở đây,'ta" chính là toàn bộ thiên địa, ta chết thì thiên địa chết, ta sống tức là thiên địa sống, một cá thể, chữ "một" nhỏ này không thể lớn hơn so với cả thiên địa này nhưng phân lượng nó cũng không nhẹ hơn chút nào. Lúc trước Chu Liễm từng giải thích vì sao không muốn giết một người nên không cứu thiên hạ, chính là đạo lý này! Cũng đều không phải là nghĩa xấu, chỉ là bản tính thuần túy của con người mà thôi, tuy ta không được nhìn tận mắt, nhưng ta tin rằng những điều giống vậy đã thúc đẩy thế đạo tiến về phía trước."
"Người mà nhân tâm đều đặt hết vào khai hoa kết quả mới có thể vào khoảnh khắc quan trọng, nói ra được mấy câu như sau khi ta chết rồi thì còn quan tâm gì đến chuyện nước lũ dâng cao, mặt trời lặn đường còn xa, hành trình còn dài. Nhưng mà hầu như những vật linh đến bậc này trong trời đất đều có tính cách của mình, có thể sẽ vô cùng trái ngược với gốc rễ lập thân của con người chúng ta, ít nhất là một phần, điều này cũng cho thấy rõ vì sao trước kia ta nghĩ mãi không thông, nhiều người bất thiện tu đạo thành thần tiên như vậy, thế mà lại không có chút trở ngại nào, thậm chí còn có thể sống tốt hơn những người được cho là người tốt nữa, bởi vì trời đất sinh ra và nuôi dưỡng vạn vật, không thiên vị bên nào, chưa chắc dựa vào cái gọi là thiện ác của con người mà định ra sống chết.
Sau khi uống một hớp rượu lớn, Trần Bình An đứng dậy đi về phía nửa vòng tròn bên phải. Điều gọi là lòng người đúng là không bằng cái gọi là tâm chí kiên cường ở cái vòng sát bên phải này, nó luôn dao động không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn luôn hướng về cái thiện, nhưng nó sẽ thay đổi bởi một người, một vật hay trong một khoảng thời gian nào đó, nó sẽ thay đổi đủ kiểu, vì vậy mới cần đến thánh nhân tam giáo và chư tử bách gia dạy dỗ một cách cẩn thận theo câu ngọc không mài thì không sáng, người không học thiếu hiểu biết, cảnh cáo theo câu người đang làm trời đang nhìn, khuyến khích thì theo 'âm đức kiếp này phúc báo đời sau, kiếp này cực khổ nhưng đời sau có phúc."
Viết đến chỗ này, Trần Bình An lại có điều suy nghĩ, hắn đi đến trung tâm chỗ gần hai chữ thiện ác, lại lấy bút than châm chậm viết thêm hai câu, ở trên viết đồng ý tin rằng những người sinh ra trên đời này không phải đều là những người lấy vật đổi vật, bên dưới thì viết nếu như nổ lực làm một chuyện gì đó, chỉ cần không nhận lại được báo đáp thực tế thì đó chính là chuyện làm hao tổn lợi ích của mình."
Trần Bình An cất bút than đi, lẩm bẩm nói: "Một khi cảm nhận được bản thân bị thiệt thòi, từ sâu trong đáy lòng của con người sẽ lo nghĩ nhiều và sẽ đặt ra rất nhiều những câu hỏi khác, sẽ bắt đầu muốn nhìn xung quanh xem, nghĩ rằng nhất định phải lấy lại từ nơi khác, đồng thời còn phải lấy nhiều hơn nữa, điều này giải thích cho chuyện vì sao Thư Giản hồ lại rối loạn như thế, ai nấy đều đang vất vả giãy giụa. Nếu như là trước ta, ta nhất định sẽ có suy nghĩ, vì sao có nhiều người mỗi khi bị một nơi nào đó của cuộc đời đánh cho một quyền thì sẽ muốn đòi lại nhiều lợi ích từ cuộc đời hơn, vung quyền cước đấm đá mà hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của người khác, giống như Cố Xán, trong tình huống rõ ràng là đang sống rất tốt, vẫn đang thuận buồm xuôi gió như thế mà lại biến thành một người luôn miệng nói ta thích giết người, đây không chỉ do hoàn cảnh của Thư Giản hồ bồi dưỡng ra, mà còn là suy nghĩ nung nấu từ trong tận đáy lòng của Cố Xán. Chính vì cứ phân chia như thế cho nên khi hắn vừa có cơ hội được tiếp xúc với một vùng trời rộng lớn hơn, ví dụ như khi mình đưa Tiểu Nê Thu cho Cố Xán, đến Thư Giản hồ xong, Cố Xán tự nhiên sẽ muốn đi cướp thêm nhiều thứ thuộc về người khác nữa, cũng không tiếc tiền tài và mạng."
Trần Bình An đi vào chỗ nửa vòng tròn bên trái: "Lòng của con người, không thể đong đếm được, muốn làm việc thiện nhưng lại không biết phải làm như thế nào, có lòng muốn làm ác nhưng chưa hẳn là dám làm, cho nên bọn họ rất dễ cảm thấy đọc sách là vô dụng, đạo lý đã hại ta. Mặc dù thân đang đứng trong nửa vòng tròn này nhưng lại rất dễ dịch chuyển sang ác, bởi vậy trên đời này mới có nhiều người ra dáng ngụy quân tử đạo mạo như vậy, đến nỗi kinh văn của phật tổ e rằng cũng sẽ bị tan biến nhanh thôi. Người ở nơi này, nước chảy bèo trôi, sống một cách vất vả hay thậm chí là vô cùng cực khổ. Lúc trước hắn đã từng nói với Cố Xán rằng đạo lý trên đời đều là tốt, kẻ mạnh thật sự mới tự do được, chính là hắn có đủ khả năng bảo vệ đám người này, làm cho bọn họ sống trong nửa vòng tròn dưới này một cách không cần lo âu, khiến cho bọn họ tự do hoạt động.
Mà tất cả những người vô duyên vô cớ gặp phải tai ương cũng không cần phải sợ tất cả những gì mà mình cần cù tích góp bị hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều, khiến cho đám người không nói đạo lý, thậm chí là không cần biết quá nhiều đạo lý hay là đôi khi có lúc không thèm nói đạo lý kia dần dần làm dao động những quy tắc mà nho gia tạo ra kia, chiếc ghế gỗ bốn chân an ổn kia sẽ có thể sống tiếp một cách bình an."
Trần Bình An đứng dậy dời bước, đi tới nửa vòng tròn bên phải phía dưới kia, châm chậm viết: Lòng dạ con người, ngươi nói với người ta phải buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, biết sai mà cải là rất đáng quý, đều chỉ là những lời nói suông."Thắng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (5)
Chương 1628: Thắng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (5)
Mặc dù nửa vòng tròn bên trái phía dưới vẫn còn một ô trống chưa viết nhưng sắc mặt Trần Bình An đã tái nhợt, hơi có dấu hiệu sức cùng lực kiệt. Sau khi uống thêm một hớp rượu lớn, hắn lảo đảo đứng dậy, than củi trong tay đã bị mài thành một mẫu chỉ bằng cái móng tay. Trần Bình An ổn định tinh thần, ngón tay run rẩy viết không được nữa, hắn đang cố giữ lấy một hơi, giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, muốn ngồi xổm xuống viết tiếp thế nhưng khi vừa mới xoay người, mông đã chạm đất rồi.
Trần Bình An đưa tay đặt hồ lô dưỡng kiếm lên đất, một tay khác buông thỏng những ngón tay, chút than củi còn lại lăn xuống trên mặt đất, cứ như vậy, hẳn ngửa mặt nằm ngay bến đò.
"Nho gia có Trắc ẩn chi tâm, phật gia tôn sùng lòng từ bi, thế nhưng thân chúng ta ở thế giới này, vẫn rất khó làm được, càng đừng nói đến chuyện lúc nào cũng thực hiện được hai cách nói đó, ngược lại Xích tử chi tâm mà Á thánh nói tới đầu tiên và cái mà Đạo tổ gọi là Phản Phác Quy Chân, trở lại thành đứa trẻ, dường như lại càng thêm..."
Trần Bình An cố hết sức đứng dậy, rời khỏi vòng tròn chưa viết chữ nào kia, nhìn chằm chằm vào cái vòng tròn lớn, cuối cùng, đưa mắt nhìn lại ở khu vực trung tâm, nhìn vào hai chữ thiện ác mà ban đầu mình viết xuống.
Trần Bình An xiêu vẹo duỗi một tay ra, giống như là muốn bắt lấy toàn bộ vòng tròn.
Dường như ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đang nói gì.
Lúc này, cảnh này, cái gì hắn cũng quên.
"Có thể nào làm việc không cần phân ra thiện ác? Chỉ phân thần người? Bản tính? Nếu không cái vòng này sẽ rất khó đứng vững bước chân."
"Như thế sẽ cần... Đề cập lên trên? Mà không cần câu nệ chuyện đạo lý trên sách, đến mức không cần quan tâm học vấn nho gia, đơn giản chỉ là mở rộng cái vòng này thôi? Mà là nhấc lên cao hơn một chút?" "Nếu là như vậy, vậy thì ta đã hiểu, vốn không phải trước đó mình hiểu biết kém, không phải đạo lý trên thế gian có ngăn cách, chia cao thấp mà nó vẫn không ngừng chuyển động quanh cái vòng này, không ngừng nhìn xem, là sự khác nhau giữa tính cách, khác nhau một trời một vực, cho nên những gì thánh nhân tam giáo làm, cái gọi là công tác hướng thiện chính là dẫn dắt lòng người chao chao đảo đảo trong bản đồ, đi đến khu vực mình muốn họ đi."
"Nếu như, trước đó không đi đến chỗ cao mà nhìn, không đi vòng quanh dưới mặt đất mà chỉ mượn nhờ trình tự, lùi về lại một bước mà xem, cũng không nhắc tới lòng người trên nhân thế, chỉ nhắc đến vốn gốc thật sự của thế đạo, học vấn Nho gia, sẽ như đang khuếch đại và làm cho bản đồ 'vật thật" càng vững chắc hơn. Đạo gia thì đang đi trên con dốc hướng lên của thế giới, để cho con người chúng ta có thể cao hơn tất cả những sinh vật có linh tính."
Trần Bình An nhắm mắt lại, lấy ra một chiếc thẻ tre, trên đó có khắc những văn tự tràn ngập ý vị thê lương nhưng vẫn đẹp đẽ động lòng người của một vị đại nho. Lúc ấy chẳng qua chỉ cảm thấy cách suy nghĩ này vừa kỳ lạ lại thông suốt, bây giờ nhìn lại, xem ra chỉ cần cố truy đuổi đến cùng thì đúng là có ẩn chút ít chân ý Đạo gia: "Nước ngập đầy đất, chiếc lá nổi trên mặt nước, con kiến phụ thuộc vào chiếc lá, xem như đã rơi vào đường cùng, chờ lát sau nước khô cạn mới phát hiện con đường đã rộng mở, không đâu là không đi được."
"Điều mà Đạo gia tìm kiếm chính là không mong lòng dạ người đời chúng ta hẹp như sâu kiến kia, nhất định phải đối với thế gian theo một góc nhìn cao hơn, nhất định phải khác hẳn góc nhìn của chim muôn thú vật trên thế gian."
"Vậy Phật gia thì sao..."
Trần Bình An duỗi tay ra, vẽ một vòng tròn: "Kết hợp sự quảng đại của Nho gia và sự cao thâm của Đạo gia, gom thập phương thế giới lại làm một, không chút kẽ hở."
Cuối cùng Trần Bình An lẩm bẩm nói: "Cái nhất kia, có phải ta đã hiểu được đôi phần rồi chăng?"
Âm ầm một tiếng, tiên sinh chưởng quỹ đã hao hết tinh thần và sức mạnh toàn thân, ngã ngửa ra sau, nhắm mắt lại, nước mắt đầy mặt. Hắn đưa tay lau, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung xuyên qua kẽ các ngón tay, ngơ ngơ ngác ngác, muốn ngủ nhưng không ngủ, tinh thần đã tiều tụy đến cùng cực nhưng ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng lại tràn ngập một sự vui sướng, suy nghĩ linh tinh mà thì thầm: "Vân tán thiên minh thùy điểm chuế, thiên dung hải sắc bổn trừng thanh."
(Trăng sáng, mây tan ai điểm xuyết
Trời cao biển rộng vẫn xanh trong)
Trần Bình An nhắm mắt lại từ từ thiếp đi, khóe môi còn mang nụ cười mỉm, thì thâm nhỏ giọng nói: "Thì ra từ lâu đã không còn dùng thiện ác để phân lòng người nữa, nói ra cũng chỉ có thể cười một tiếng."
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An cảm thấy thoải mái khi ở Thư Giản hồ, cứ thoải mái nằm trong cái vòng tròn lớn mà mình tự vẽ, chẳng kịp lau đi đám chữ than trên bến đò, cứ nằm ngáy o o trên Thanh Hạp đảo, ngủ một giấc ngọt ngào mê mang.
Chẳng biết từ lúc nào.
Có một vị nam tử áo xanh dáng vẻ ngổ ngáo không bị trói buộc và một vị cô nương mặc áo xanh, buộc tóc đuôi ngựa ngày càng động lòng người gần như cùng lúc đi đến bến đò.
Hai người không nói câu nào, thậm chí đến cả ánh mắt cũng chẳng giao nhau.
Người đọc sách kia không ngồi ở Tổ Sư đường Thái Bình sơn chấp bút hồi âm mà đã tự mình đi đến một nơi quê xa xứ lạ, nhặt mảnh than củi của Trần Bình An lên rồi ngồi xổm ở cái vòng tròn đầu tiên bên trái nhất, muốn đặt bút nhưng lại do dự, nhưng chẳng những là không có ảo não mà ngược lại trong mắt hắn, tất cả đều là sự vui vẻ: "Núi cao phía trước, chẳng lẽ muốn một quân tử thư viện năm xưa như ta đây phải đi đường vòng mà qua?”
Còn cô nương áo xanh kia thì đứng thẳng ngoài vòng tròn cuối cùng, ăn miếng bánh mới lấy được từ ven hồ thành Lục Đồng Thư Giản hồ, nói không rõ tiếng: "Xém chút nữa là xác hồn hai nơi mà vẫn chưa nói xong."Thắng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (6)
Chương 1629: Thắng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (6)
Người đọc sách cầm than củi trong tay, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chậc chậc nói: "Hay cho một chuyện đến lúc khó khăn cần buông hết lá gan, hay cho một câu uống rượu vào rồi mật gan to ra."
Cô nương áo xanh cũng đã nói một câu: "Tấc lòng không mơ hồ, pháp nào cũng sáng tỏ."
Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn cô nương áo xanh buộc tóc đuôi ngựa, nhai từng miếng nhỏ bánh ngọt trong miệng: "Cô đừng thừa dịp Trần Bình An ngủ say mà làm gì hắn đấy, chẳng qua nếu như cô nương nhất định phải làm thì Chung Khôi ta có thể quay lưng lại, đây gọi là quân tử có thành nhân chi mỹ."
(Trong sách Luận Ngữ có viết: 'Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chỉ ác, tiểu nhân phản thị", tức là người quân tử có đạo đức cao thượng luôn muốn đem lại cái tốt cho người, giúp người làm việc tốt, không thúc đẩy người làm việc xấu còn kẻ tiểu nhân thì trái ngược lại. )
Lúc này nàng mới nhìn về phía hắn, nói với giọng nghi ngờ: "Ngươi tên là Chung Khôi? Ngươi, con người ngươi, à, không là Quỷ chứ, sao kỳ lạ quá vậy, ta không nhìn rõ được ngươi."
Chung Khôi vòng tay qua đầu vai, chỉ vào tiên sinh chưởng quỷ đang nằm ngáy như sấm kia: "Cái tên này có thể hiểu được ta, cho nên ta mới tới."
Thư Giản hồ trong mắt Chung Khôi và trong mắt mọi người nhìn thấy không hề giống nhau, thầm nói: "Thế gian sao có thể chỉ có mình Chung Khôi ta là quân tử, nếu vậy thì thế gian này sẽ biến thành hố phân lớn bao nhiêu đây?"
Sắc mặt Nguyễn Tú lạnh nhạt: "Ta biết ngươi muốn giúp hắn, nhưng ta khuyên ngươi không nên đến giúp đỡ hắn, sẽ chỉ cản trở thôi."
Chung Khôi hỏi: "Thật vậy à?"
Nguyễn Tú hỏi ngược lại: "Ngươi tin ta chứ?" Chung Khôi khẽ gật đầu.
Nguyễn Tú đã ăn xong cái bánh, võ vỗ tay, đi mất.
Chung Khôi suy nghĩ một hồi, khẽ để miếng than củi lại chỗ cũ, sau khi đứng dậy, bay lên không trung mà viết, chỉ viết vẻn vẹn tám chữ ở Thư Giản hồ, sau đó cũng đi theo, trở vê Đồng Diệp châu.
Người đọc sách Chung Khôi đã không còn ở thư viện quân tử, tùy hứng mà đến, tùy hứng mà đi.
Hắn để lại tám chữ, là: "Chuyện đều có sắp đặt, không kiêng ky."
Bên trong tòa lầu cao ở thành Trì Thủy.
Thôi Sàm thân là quốc sư Đại Ly, trong buổi tối, hắn đã chặn lại ba thanh phi kiếm truyền tin, từ đầu đến cuối đều chẳng thèm để ý tơi.
Thôi Đông Sơn chắp tay sau lưng đi chậm theo biên giới vòng tròn sấm sét vàng kim, hỏi: "Nội dung mà Chung Khôi viết có nghĩa là gì? Cuối cùng thì Nguyễn Tú nhìn ra được gì rồi?"
Thôi Sàm hỏi lại hai câu đã dễ dàng đuổi được Thôi Đông Sơn đi: "Ngươi coi ta là Đạo tổ à? Nếu muốn tính ra được chân tướng thì cần phải có một lượng lớn tin tức gộp lại, xíu kiến thức cơ bản đó mà cũng không có hả?"
Thôi Đông Sơn mất hứng: "Nhàm chán, nói đôi ba câu tâm sự mà ngươi lại cho là thật à."
Thôi Sàm lại nhận được một thanh phi kiếm truyền tin che giấu cực kỳ tốt, nó cũng không khác các phi kiếm khác là bao, đều không lượn tới từ hạt cảnh trên không Thư Giản Hồ mà chỉ xuất hiện từ một con suối trong tòa lầu cao này, sau đó nước suối róc rách chảy xuôi, sau khi phi kiếm phá không bay tới thì con suối kia tan biến.
Đây hiển nhiên là một trong những cơ mật tối cao của quân đội Đại Ly, hao tổn một lượng lớn tâm huyết của tu sĩ Mặc gia Đại Ly, đương nhiên còn có một lượng tiền thần tiên lớn kinh người nữa.
Thôi Sàm vẫn không mở phi kiếm ra, châm chậm nói: "Lấy người làm gốc, trước không nói quỷ mị tỉnh quái, là thánh nhân tọa trấn thư viện một châu, nhất định phải có đủ độ cao, sau đó còn phải suy nghĩ đến thiên hạ, suy nghĩ một chút vê chuyện những người bên ngoài. Cái này cao hơn học vấn quân tử, quân tử chỉ cần ân trạch một góc đất nước, mục đích truy cầu là một châu, cho nên cái gốc của quân tử là ở người."
Thôi Sàm lại nói: "Trần Bình An nghĩ ra phạm vi cái vòng này, không nói học vấn hơn người, chỉ so lớn nhỏ còn lại là đại đô đốc Vi Lượng của nước Thanh Loan, đưa ra luật pháp thế gian, nhất định phải lấy con người làm gốc, phương pháp khác nhau nhưng đem lại hiệu quả tốt đẹp như nhau. Nghĩa là bảo tất cả các sơn tỉnh quỷ mị tuân theo luật pháp của nhân gian hết thì không thích hợp."
Thôi Đông Sơn hỏi: "Cho nên ngươi mới đưa ra đệ tử Pháp gia Vi Lượng, xem như bản thân là một nửa đồng đạo?"
Thôi Sàm gật đầu nói: "Trước khi đi đến điểm cuối cùng, coi như trăm sông đổ về một biển, hơn nữa công lao của học thuyết sự nghiệp có thể bổ sung đại đạo."
Thôi Sàm quay đầu cười nói: "Đúng rồi, trước đó sao ngươi không nhờ ta giúp ngươi che lấp khí tức của bến đò? Không sợ rước lấy những ánh mắt không cần thiết à?"
Thôi Đông Sơn tiếp tục đi lại dọc theo biển lôi trì vàng kim, thuận miệng nói: "Không cần, nói chung lại thì thứ mà chúng ta có thể suy nghĩ rõ ràng thì đừng nói đến người có độ cao như lão tú tài hai lần tham gia biện luận tam giám năm đó. Môn học vấn này của Trần Bình An dọa không chết người, thứ thật sự có thể hù chết người ta vẫn là mấy từ ngữ khiến cho tâm cảnh, linh đài kim thân phật tử, đạo môn chân linh tâm cảnh không một hạt bụi của lão tú tài kia kìa."
Dường như Thôi Sàm cũng tán thành cách nói này: "Giờ này xem như Trần Bình An đang đi giữa sườn núi, trong tay còn cầm thêm một chiếc đèn lồng, đèn đuốc le lói, chiếu rọi bốn phía con đường nhỏ dưới chân. Không tính ngươi và ta, lợi ích không lớn, như vậy chỉ tiếc cho người gặp chỉ có hai người là Chung Khôi và Nguyễn Tú mà thôi."
Thôi Đông Sơn dừng bước lại, liếc nhìn bước tranh sơn thủy đang trải trên mặt đất trước mặt Thôi Sàm, cười khẩy nói: "Đám người còn lại, có thấy cũng sẽ chỉ cảm thấy chướng mắt mà thôi, xem mà hoàn toàn không hiểu, vậy cũng hay, lỡ nhìn hiểu một nửa, chính là nửa trên vòng tròn trong cùng bên trái, thế sẽ càng thêm chột dạ. Trần Bình An đã có thể nhìn thấy thì ngươi cảm thấy Cố Xán hay đám tu sĩ gác cổng của Thanh Hạp đảo kia nhìn thấy sẽ như thế nào? Sẽ chỉ càng thêm buồn bực mà thôi. Cho nên nói buồn vui của đời người đã được sắp đặt sẵn rồi, ít nhất có nửa phần đúng. Nên con sâu con kiến đã lăn lộn trong vũng bùn thì cả đời này cũng sẽ chỉ như vậy mà thôi, nếu có nhìn thấy chút ánh sáng mà đã leo ra khỏi hố phân được thì tất nhiên người đó sẽ thoát ra được, giũ sạch một thân hôi hám, từ những vật bên ngoài đến cả vẻ quê mùa, biến thành một công tử nhẹ nhàng sảng khoái, giống như tên Lô Bạch Tượng kia vậy. Vẻ mặt Thôi Sàm lạnh nhạt bình thản.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận