Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1783 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (8)



Chương 1783 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (8)




Lão tu sĩ giơ Phược Yêu Tác trong tay lên, quái vật rên rỉ: “Dù sao nó cũng là một con quái vật đã vất vả mới tu hành đến Quan Hải cảnh. Sau khi đưa nó về sơn môn, ta sẽ huấn luyện để tẩy sạch lệ khí, bồi dưỡng nó như một cung phụng bảo vệ núi. Không phải ta tự khoe khoang. Đây cũng coi như là mối phúc duyên đại đạo của nó.”
Trần Bình An gật đầu, cười nói: "Có thật có giả, vậy thì bỏ qua đi. Tuy nhiên, ta vẫn khuyên lão tiên sư suy nghĩ cho kỹ, đừng dùng Phược Yêu Tác đó để bắt ta."
Ánh mắt của lão tu sĩ tối tăm mơ hồ: "Một chàng trai trẻ như ngươi thật không biết tốt xấu, lấy lòng dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử, ngươi thật sự không sợ chuyện tốt sẽ biến thành tai họa sao?”
Trần Bình An đút hai tay vào ống tay áo, nén cười: "Thật ra ông cũng phải cảm kích con quái vật này, nếu không thì trước đây ở trong thành các ông đã tạo nghiệp quá nhiều, bây giờ đã sống dở chết dở rồi."
Lão tu sĩ Long Môn cảnh giống như vừa nghe được một câu chuyện cười to lớn, ông ta cất cao giọng cười lớn, lá cây rung chuyển, rơi xào xạc.
Trần Bình An thở dài: "Kiếm tiền cũng có đạo lý, ông nhận được những đồng tiền bất nghĩa của các quan viên vận chuyển. Ta cảm thấy rất tốt. Nhưng vì kiếm tiền mà ông không ngại bỏ mặc tính mạng của người dân, bây giờ ông còn bắt tay với người khác, chờ bọn họ nghe được tin tức chạy đến sẽ bắt yêu quái rồi giết người, diệt trừ tận gốc rễ, nhưng vậy chẳng lương thiện gì cả."
Lão tu sĩ nhìn chàng trai trẻ, lúc đầu nhìn trông như một người có bệnh, nhưng càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Ông ta càng trở nên sợ hãi hơn.
Người tu hành một khi thực sự đã kết hận thù với nhau, sẽ dễ kết thúc bằng cái chết của một bên, nếu không thì sẽ trở thành một mối hận thù rối ren kéo dài hàng trăm năm.
Trần Bình An nói: "Ta trả tiền cho ông để mua nó, thế nào hả?"
Lão tu sĩ lưỡng lự.
Trần Bình An ném ra một khối ngọc bài.
Cung phụng hàng đầu của đảo Thanh Hạp.
Lão tu sĩ không dám đưa tay ra nhận lấy, bí thuật của tu sĩ vô cùng kỳ quái, ai dám lơ là thiếu cảnh giác chứ.
Trần Bình An không lấy lại ngọc bài, để mặc nó lơ lửng giữa không trung, để cho lão tu sĩ Long Môn cảnh nhìn kỹ lại rồi ném ra một đồng tiền Cốc Vũ: "Bây giờ đảo Thanh Hạp của chúng ta có chút hỗn loạn, thanh thế không còn rầm rộ như trước nữa, ông lại là một Phổ Điệp tiên sư cũng khá có tiếng trong Mai Dụ quốc, nếu không thì bây giờ ông chết đi rồi, pháp bảo Phược Yêu Tác cũng sẽ vào trong túi của ta thôi. Lấy tiền rồi thì dừng lại một chút, nếu không cả đời này ông và các đệ tử, cứ ngoan ngoãn trốn trên đỉnh núi yên tâm tu đạo là được rồi.”
Trần Bình An mỉm cười nói: "Tất nhiên, giá một đồng tiền Cốc Vũ chắc chắn là không công bằng cho lắm rồi, nhưng nếu giá cả công bằng rồi thì có xứng với ngọc bài này không? Phải không, lão tiên sư?"
Trần Bình An đập vào hồ lô dưỡng kiếm.
Hai thanh phi kiếm bay ra, trong nháy mắt đã biến mất.
Mí mắt của lão tu sĩ run rẩy, ông ta vẫy ống tay áo, đẩy ngọc bài về phía thanh niên “kiếm tiên” mặc cẩm y màu xanh, sau đó ông ta nhận lấy tiền Cốc Vũ, cúi đầu và cười nói: "Không đánh không quen biết, nếu đạo hữu là người đáng tin cậy, sau này ngươi có thể đến Long Bàn sơn của chúng ta làm khách ”.
Trần Bình An cất ngọc bài, Mùng Một và Mười Lăm cũng quay trở lại hồ lô dưỡng kiếm, hắn mỉm cười nói: “Lão tu sĩ giỏi làm ăn như vậy, ta cũng không dám tới tận nơi dâng tiền."
Lão tu sĩ thoải mái cười ha hả, hất tung Phược Yêu Tác, một con hồ ly trắng như tuyết rơi xuống đất, ông ta cất pháp bảo đó đi, cũng nói vài lời khá cứng rắn: “Chỉ cần đảo Thanh Hạp còn có thể đứng vững trong hồ Thư Giản, một Long Bàn sơn nhỏ bé sẽ chỉ biết đưa tiền, chứ không dám nhận quà, sợ bỏng tay mất. Nếu một ngày nào đó đảo Thanh Hạp mất rồi, hy vọng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, nếu không sẽ tổn thương đến tình cảm."
Lão tu sĩ cũng không úp úp mở mở, nói xong liền rời đi.
Trần Bình An trèo lên cành cây, một lát sau thì mới đáp xuống đất, đã đi thật rồi.
Con hồ ly trắng như tuyết cuộn tròn trên mặt đất, vừa chữa lành vết thương vừa mở to mắt nhìn vị tu sĩ trẻ tuổi.
Hắn thực sự là một kiếm khách?
Sau khi xuống núi, ở trong thành nó cũng không dám khoe khoang, lộ liễu, trên núi cũng không có nhiều tu sĩ nên đây là lần đầu tiên trong đời nó nhìn thấy một kiếm tu.
Trần Bình An xua tay nói: "Đi thôi, đừng tỏ vẻ yếu đuối nữa, ta biết mặc dù ngươi không thể chém giết với người khác, nhưng đã có thể đi lại mà không gặp trở ngại gì rồi. Nhớ rõ, trong thời gian sắp tới, đừng xuất hiện ở lãnh thổ Tinh Châu nữa."
Nó chớp mắt.
Trần Bình An nói đùa: "Sao thế, trách ta đã làm lỡ phúc duyên với đại đạo của ngươi ở Long Bàn sơn à?"
Nó dùng giọng nói rõ ràng lên tiếng: “Long Bàn sơn đang nuôi một con mãng xà hung ác rất đáng sợ. Nó là cung phụng bảo vệ ngọn núi thực sự. Nó thích ăn thịt tinh quái. Cho nên ban nãy lão xấu xa đó mới lừa ngươi, sau này ngươi nhất định phải cẩn thận đấy."
Trần Bình An gật đầu, ra hiệu sau này mình sẽ chú ý, sau đó cũng không tiến lên mà ngồi xổm xuống tại chỗ: "Có phải ngươi đang rất tò mò vì sao một dã tu của hồ Thư Giản như ta lại phải cứu ngươi đúng không?"
Nó nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói một lời nào.
Trần Bình An mỉm cười ném một cái bình sứ nhỏ xuống, nó lăn lông lốc đến trước mặt hồ ly trắng như tuyết, nói: “Nếu không yên tâm thì ngươi có thể tạm thời không ăn.”
Cuối cùng nó cũng không nhịn được lên tiếng nói: "Công tử muốn gì?"
Trần Bình An cười nói: "Vậy ta hỏi ngươi, vì để không làm tổn thương người vô tội, suýt chút nữa ở trong thành ngươi đã bị bắt rồi, ngươi đang có ý đồ gì?"
Nó mỉm cười nheo mắt lại, dáng vẻ như một con hồ ly, nhưng cũng giống như một nữ tử loài người, cho nên trông vô cùng thú vị, nó nói bằng giọng điệu nũng nịu: "Công tử, chúng ta là người cùng đường rồi sao?"
Nhưng nó nhanh chóng nhăn mặt, tỏ vẻ hối lỗi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận