Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1504 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (3)



Chương 1504 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (3)




Lâm Thủ Nhất nhẹ nhàng đẩy Trần Bình An ra, chỉnh vạt áo ngay ngắn lại, oán trách: “Nếu để nữ tử trong thư viện nhìn thấy cảnh này, không chừng sẽ mất đi mấy người ngưỡng mộ. Đương nhiên ta không thích các nàng ấy, nhưng không ghét chuyện được các nàng thích nha.”
Trần Bình An cười nói: “Ta thấy mấy năm nay ở thư viện, thật ra chỉ có Lâm Thủ Nhất ngươi là lén lén lút lút, thay đổi lớn nhất.”
Lâm Thủ Nhất và Trần Bình An nhìn nhau, đều nhớ tới người nào đó, sau đó không hiểu sao lại cùng nhau cười sang sảng.
Đây đại khái là thần giao cách cảm giữa bạn bè.
Hai người đồng hương chuyện trò vui vẻ, cùng nhau nhanh chân bước vào Tàng Thư Lâu.
Vô số đạo lý trên sách đang chờ bọn họ qua đó đọc rồi lấy đi.

Bên kia trúc lâu Lạc Phách sơn, tiểu đồng áo xanh mới vừa uống một bữa rượu tiễn đưa với bạn bè trong quán rượu trấn nhỏ.
Nữ đồng váy hồng ngồi ở trên ghế trúc nhỏ gặm hạt dưa, phát hiện hình như hắn có chút mất hứng, nàng hỏi: “Không uống tận hứng với huynh đệ Ngự giang thủy thần kia của ngươi à? Hay là tiền rượu quá đắt?”
Tiểu đồng áo xanh đặt mông ngồi ở trên ghế trúc bên cạnh nàng, hai tay chống cằm: “Chuyện giang hồ, ngươi không hiểu đâu.”
Nữ đồng váy hồng đưa tay qua, đưa cho hắn một ít hạt dưa, tiểu đồng áo xanh không từ chối.
Trước đó, vị Ngự giang thủy thần Hoàng Đình quốc kia thuận lợi có được một miếng bài bình yên vô sự vô cùng đáng tiền thông qua tiểu đồng áo xanh.
Sau đó thì thì có quan điệp cho phép từ Lễ bộ của triều đình Hoàng Đình quốc, rời khỏi hạt cảnh, qua biên cảnh Đại Ly đến thăm Lạc Phách sơn.
Tiểu đồng áo xanh cắn hạt dưa xong thì rên rầu rĩ, vò đầu bứt tai một hồi, sau đó thì bình tĩnh trở lại trong nháy mắt, hai chân thẳng tắp, không có tinh thần ngồi liệt trên ghế trúc, chậm rãi nói: “Giang hà chính thần chia ba sáu bảy cấp, lúc uống rượu, vị huynh đệ nói rằng trên đường gặp phải vị giang thần phẩm cấp cao nhất của sông Thiếu Phù, rất là hâm mộ. Bèn muốn ta nói tốt vài câu với triều đình Đại Ly, tính một vài nhánh sông lớn vào hạt cảnh hắn ngự giang.”
“Vậy hắn có chuẩn bị tiền thần tiên quan hệ cho ngươi không?”
“Không có.”
Nữ đồng váy hồng ánh mắt là lạ.
Tiểu đồng áo xanh liếc mắt trừng nàng, nổi nóng: “Cũng không phải là huynh đệ ta lòng dạ hẹp hòi, chính hắn đã nói rằng, giữa huynh đệ, bàn luận chuyện tiền bạc qua lại này thì không ra sao cả. Ta cảm thấy đúng là lẽ này. Bây giờ ta chỉ sầu não nên tiến vào cái miếu nào để thắp nhang đèn cho vị bồ tát nào thôi. Ngươi cũng biết đó, cái tên Ngụy Bách kia vẫn luôn không thích ta, lần trước tìm hắn, hắn vẫn luôn từ chối, không có chút nghĩa khí hay tình nghĩa nào. Đỉnh núi nhà chúng ta có một sơn thần đầu vàng, nói chuyện lại không được việc. Quận trưởng Ngô Diên, huyện lệnh họ Viên thì trước đó ta từng đụng chạm. Trái lại cái tên Hứa Nhược kia, tên kiếm khách đưa cho chúng ta mỗi người một miếng bài bình an vô sự ấy, ta cảm thấy có hy vọng, chỉ là không tìm thấy hắn.”
Nữ đồng áo hồng cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi: “Cho dù tìm được miếu, ngươi có tiền cung phụng kia không?”
Tiểu đồng áo xanh hơi không đủ tự tin: “Cái tên Hứa Nhược kia không nhất định sẽ lấy tiền của ta. Ngươi xem, Hứa Nhược có quan hệ tốt với lão gia chúng ta như vậy, có thể thu tiền của ta sao? Thật sự không được thì ta nợ trước, sau đó lại vay tiền từ lão gia để trả cho Hứa Nhược, làm vậy chắc được chứ ha?”
Nữ đồng váy đồng hiếm khi mới thấy nổi giận, tức giận nói: “Ngươi bị sao vậy hả?! Sao cứ mãi nghĩ đến tiền của lão gia thế?”
Tiểu đồng áo xanh lầm bầm: “Một đồng tiền làm khó anh hùng, có gì mà lạ đâu, ai mà không có lúc nghèo túng, hơn nữa không phải chỗ này của chúng ta tên là Lạc Phách sơn hay sao. Phải trách lão gia rồi, chọn cái đỉnh núi như thế, tên lấy toàn điềm xấu.”
Nữ đồng áo hồng càng thêm tức giận: “Chuyện này mà ngươi cũng có thể đổ lên người lão gia? Lương tâm của ngươi có phải cho chó ăn rồi hay không?!”
Nếu là chuyện khác, nàng dám nói chuyện với hắn như thế, tiểu đồng áo xanh đã sớm nổi giận rồi, nhưng hôm nay, ngay cả chuyện nổi giận mà tiểu đồng áo xanh cũng không muốn làm, không có sức làm.
Ngay lúc này, Ngụy Bách vốn một năm gần đây cực kỳ ít đến Lạc Phách sơn lại đang xuất hiện ở trên đường, chậm rãi bước tới.
Tiểu đồng áo xanh nhảy lên một cái, chạy gấp tới, nói vô cùng nịnh nọt: “Ngụy đại chính thần, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nhà ta làm khách vậy, đi đường có mệt không, có muốn ngồi ghế trúc hay không, ta xoa vai bóp chân cho lão nhân gia ngươi nhé?”
Ngụy Bách đưa tay đè đầu của tên này lại: “Qua bên cạnh hóng mát đi.”
Hai tay tiểu đồng áo xanh ôm lấy một ống tay áo của Ngụy Bách, kết quả lại bị Ngụy Bách kéo đến hồ nước phía sau trúc lâu.
Nữ đồng váy hồng lắc đầu, thật sự là mất hết thể diện của lão gia mình.
Ngụy Bách ngồi xổm bên một cái ao nhỏ làn nước trong vắt, hạt giống kim liên kia đã bắt đầu đâm chồi.
Tiểu đồng áo xanh ngồi xổm bên cạnh: “Ngụy lão thần tiên. Ta thương lượng với ngươi chuyện này nhé?”
Ngụy Bách chăm chú nhìn hạt giống vô cùng trân quý kia, dù sao cũng là một trong những “di vật” mà chưởng giáo Đạo gia vùi vào thiên hạ nay. Đây cũng là căn nguyên của việc dù quốc phúc của Thần Thủy quốc cắt đứt lâu như vậy rồi nhưng vẫn dẫu đứt tơ còn liền, vận số chưa hết, càng là lý do để Ngụy Bách hắn theo dõi vị chính thần Dương Hoa của sông Thiết Phù kia. Là dư nghiệt thần linh còn sót lại của Thần Thủy quốc, trong trận hạo kiếp năm đó, Ngụy Bách có thể chạy ra tìm đường sống, kéo dài hơi tàn đến nay, mãi đến khi một phát trở thành chính thần Bắc nhạc của Đại Ly vương triều, là do trong âm thầm tự có thiên ý, đương nhiên, bản thân sự nhẫn nhịn của Ngụy Bách cũng cực kỳ quan trọng, người không tự cứu thì trời không cứu nổi.
Giọng điệu Ngụy Bách lạnh lùng, một câu trực tiếp gạt đi chút lòng may mắn của tên này: “Tên ngự giang thủy thần kia xem ngươi thành đồ ngốc, làm đồ ngốc vui đến như vậy sao?”
Tiểu đồng áo xanh căm phẫn đứng dậy, sau khi đi được mấy bước, quay đầu thấy Ngụy Bách đang đưa lưng về mình, bèn tay đấm chân đá lộn xộn một hồi với cái bóng lưng chướng mắt kia, lúc này mới tranh thủ thời gian chạy xa.
Trước khi Ngụy Bách rời khỏi Lạc Phách sơn, ngồi đối diện cười nói với hai tên nhóc trên ghế trúc: “Lão gia các ngươi sắp trở lại rồi.”
Ngụy Bách nghênh ngang rời đi.
Nữ đồng váy hồng nhảy cẫng lên, chỉ là chẳng biết tại sao, quay đầu phát hiện tiểu đồng áo xanh vốn nên vui sướng phấn chấn như nàng lại kinh ngạc ngồi trên ghế trúc, sắc mặt hoảng hốt.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận