Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 951: Ra Quyền (4)

Chương 951: Ra Quyền (4)Chương 951: Ra Quyền (4)
Chương 951: Ra Quyền (4)
Trước đó sau khi Lục Đài ném hạt châu kia vào trong chậu than, khơi lên từng đợt bụi sương tuyết trắng, tiêu tán bốn phương, sau khi già trẻ Hoàn gia Phi Ưng bảo hít vào, dần dần khôi phục sắc mặt hồng nhuận, chỉ là ai nấy thân thể không việc gì, nhưng mà thần hồn hao tổn quá lớn, tổn hại dương thọ, không thể tránh được.
Phụ nhân đột nhiên quay đầu, đối diện bóng lưng Lục Đài tàn khốc chất vấn nói: "Vì sao ngươi phải nói những lời này, ngươi cũng là đầu sỏ gây chuyện!"
Lục Đài quay đầu, nhìn nàng một cái, mỉm cười hỏi nói: "Chi bằng bây giờ ta giết luôn hai người các ngươi, xong hết mọi chuyện, không lo không sầu?"
Phụ nhân ôm thiếu niên, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn Lục Đài nữa.
Lục Đài đi đến trước người bảo chủ phu nhân, hai tay chắp sau, Xoay người nhìn nàng, "Tính mạng bản nguyên của ngươi đã không còn dư lại bao nhiêu, dù sao cũng là một lần chết, hiện tại để xem ngươi là lựa chọn chết có ý nghĩa, hay là bi người khác vì dân trừ hai." Ở trong mắt Lục Đài, khuôn mặt nhìn như xinh đẹp tuyệt trần của phụ nhân, đã sớm bể thành mảnh nhỏ, khe rãnh ngang dọc, thẩm thấu ra từng đợt từng đợt tử khí màu đen nhè nhẹ, một đôi mắt vô cùng linh động lóng lánh như làn thu thủy trong mắt phàm tục phu tử, lại tối đen một mảng.
Vị phụ nhân sống an nhàn sung sướng này mờ mịt vô tri, không có phản ứng.
Lục Đài cười nói: "Đừng giả vờ. Ta biết ngươi đã hoàn hồn, thừa dịp ngươi hiện tại hồi quang phản chiếu, còn có tinh thần khí để tự mình đưa ra lựa chọn, ta sẽ tôn trọng ý nguyện của ngươi, qua tiếp nửa nén hương, ngươi sẽ thân bát do kỷ, đến lúc đó ta có thể sẽ không khách khí với ngươi."
Hoàn Dương đang muốn đứng dậy nói chuyện, bị Lục Đài vung tay áo, nháy mắt phong cấm ngũ cảm, như một con rối nhu thuận, ngồi ngay ngắn tại chỗ, chỉ là trong mắt tràn ngập thống khổ cùng cầu xin.
Phụ nhân chậm rãi ngắng đầu, lắm bẩm nói: "Có thể không chết được không?"
Lục Đài thở dài, trong lúc nhất thời đúng là không biết nói gì.
Lặng lẽ thật lâu sau, Lục Đài xoay người mặt hướng đại môn bên kia, nghiêng nghiêng dựa vào ghế dựa phụ nhân đang ngồi, ôn nhu nói: "Vậy sống lâu hơn một lát."
Bên ngoài lầu chính Phi Ưng bảo.
Lôi thôi lão nhân trơ mắt nhìn những con gà trống ăn gạo nép, uống nước suối trong, từng con một bị mắt mạng.
Hôm nay Hoàn Thường Hoàn Thục đúng dịp cũng ởi theo bên cạnh đạo sĩ Hoàng Thượng và Đào Tà Dương, bởi vì huynh muội hai người, không muốn núp trong "ổ an lạc" ở lầu chính kia, không muốn tránh núp ở dưới cánh chim che chở của vị "Thái Bình Sơn tiên sư" kia, nếu lão nhân còn đang bên ngoài hành tâu, huynh muội bọn họ muốn tranh thủ trợ giúp một tay.
Lão nhân ngắng đầu nhìn biển mây màu đen đang không ngừng ép xuống, cắn răng một cái, đánh phải tế ra thủ đoạn áp đáy hòm, lấy ra hai cái bát trắng lớn, mỗi tay cầm một cái, xoay người nói với đôi huynh muội: "Ta muốn mượn hai ba lượng máu tươi của các ngươi, mới có thê mời được hai con sư tử bằng đá ở đại môn khẩu của từ đường Hoàn thị, đó chính là vật trần trạch năm xưa gia gia các ngươi xin được từ cao nhân, đòn sát thủ chân chính của Phi Ưng bảo."
Lão nhân giơ lên hai tay, trầm giọng nói: "Nhanh lên, sau đó chúng ta nhanh chóng chạy tới từ đường! Không thể kéo dài được nữal"
Hoàn Thường Hoàn Thục liếc mắt nhìn nhau, sau đó không chút do dự rút đao cứa rách lòng bàn tay, lần lượt để máu chảy vào bên trong chiếc bát trắng trong lòng bàn tay lão đạo nhân.
Lão nhân cổ tay vừa lật, hai bát trắng hư không tiêu thát"Dọc theo đường đi khả năng sẽ có quỷ mi vât âm ngăn trở, chưa chắc ta chăm lo được cho các ngươi, các ngươi bốn người tự giải quyết cho: tốt, thậm chí còn phải giúp ta dọn dẹp đường, chết rồi cũng sẽ không có ai nhặt xác giúp các ngươi, cho nên đi hay không đi, bây giờ các ngươi suy nghĩ cho kỹ đi."
Huynh muội hai người, hảo hữu hai người, đồng thời gật đầu.
Lão nhân khẽ quát một tiếng,"Đi!"
Quả thực đúng như lão đạo nhân dự liệu, vật âm ẩn nắp ở các nơi Phi Ưng bảo tựa như hiểu rõ ý đồ của lão đạo nhân, rốt cuôc không hè che đây. đều trào ra.
Một vị thiếu niên áo bào trắng đột ngột xuất hiện ở một tòa nóc nhà, đứng trên đỉnh mái cong, đang đưa mắt trông về phía xa, sau khi xác định phương hướng, hắn nhảy lên nóc nhà, chạy vội về hướng đoàn người lão đạo nơi từ đường.
Trần Bình An hai đầu ngón tay hai bên kẹp một tắm phù lục, nhẹ nhàng thả ra, mặc nệm nói: “"Mùng Một, Mười Lăm!"
Hai vạt kiếm quang mang theo hai tấm phù lục, nhanh như điện chớp, đi hướng từ đường Hoàn gia bên kia. nháy mắt lần lượt ghim Bảo Tháp Trấn yêu phù ở phía trên hai cây cột nhà.
Trên cột nhà nhất thời nổ ra hai luồng kim quang lấp lánh.
Sau khi hai vạt lưu quang quay về bên cạnh Trần Bình An, lại là hai tắm phù lục giấy vàng, được đưa tới hướng hai nóc nhà cách lão đạo nhân phía trước không xa.
Cuối cùng một chuyến đi tới đi lui, Mùng Một và Mười Lăm, lại sao đi hai tấm Trấn Yêu phù giúp lôi thôi lão nhân mở đường.
Trần Bình An đã dùng hết toàn bộ Trấn Yêu phù, không còn quan tâm đến động tĩnh bên từ đường nữa.
Hành tâu giang hồ, hàng yêu trừ ma, sinh tử mỗi người phải tự chịu trách nhiệm.
Làm việc ác là như thế, làm việc thiện cũng như thế.
Mây đen đỉnh đầu sắp áp thành.
Giống như màn trời buông xuống, làm cho người ta cảm thấy đưa tay có thể đụng tới, đứng nơi phố phường cất cao giọng nói vài câu, sẽ có thể kinh động tiên nhân trên trời.
Trần Bình An ngửa đầu nhìn lại.
Những người giang hồ của Phi Ưng bảo không nhìn ra cảnh tượng bên trên mây đen, hắn nhìn ra được.
Một vị lão nhân đội mũ cao không biết sâu cạn, ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn màu đỏ, đang lắm bảm, khống ché biển mây màu đen vừa vặn bao trùm địa giới Phi Ưng bảo, từng chút một hạ xuống nhân gian. Thời cơ đã tới, lão nhân muốn huyết tây Phi Ưng bảo, hấp thu toàn bộ huyết nhục tỉnh hoa, nuôi nắng quỷ anh mới sinh đầu sắp phá tâm mà ra.
Trần Bình An bắt đầu chuồn chuồn lướt nước trên từng nóc nhà, thân hình chợt lóe rồi biến mắt, tốc độ cực nhanh, bởi vì mặc quần áo áo bào trắng, trông giống như là kéo ra một cầu vồng tuyết trắng.
Cuối cùng hắn dừng ở trên Giáo võ tràng của Phi Ưng bảo, trừ Trần Bình An ra, không có một bóng người.
Trần Bình An nhẹ nhàng chà chà chân, hít sâu một hơi.
Hai đầu gối hơi khum xuống, chậm rãi bày ra một quyền giá phong cách cổ xưa khí thế mênh mông.
Vân Chưng Đại Trạch thức.
Pháp bào Kim Lễ được thi tiên thủ thuật che mắt trên người Trần Bình An, giờ phút này cũng lộ ra hình dáng. Trường bào màu vàng, giao long du tâu.
Trần Bình An nhắm mắt lại, một ngụm chân khí thuần túy trong cơ thể kia, lấy pháp môn vận chuyển mười tám đình kiếm khí, hăng hái chảy xuôi, như nước sông lớn đỗ ra biển.
Trần Bình An đột nhiên mở to mắt, nhấc chân, trùng trùng dậm chân một cái.
Chẳng những cả tòa Giáo võ tràng ầm ầm chắn động, vô số binh khí trên giá gỗ ngã đổ xuống mặt, mấy con đường xung quanh gần đó, hầu như đồng thời bụi đất bay lên.
Một quyền dẫn đầu đánh lên trên trời.
Sau đó là đánh ra từng quyền từng quyên.
Là quyền giá Vân Chưng Đại Trạch thức, nhưng mà quyền ý, lại là Thần Nhân Lôi Cổ thức!
VỊ lão nhân họ Thôi nơi trúc lâu kia, chưa từng dạy Trần Bình An loại quyền pháp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận