Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 708: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn í

Chương 708: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn íChương 708: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn í
Chương 708: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn Dặm (1)
Nhưng mà Trần Bình An tuyệt không muốn đi theo người này tu hành cái gì thông thiên đại đạo.
Trần Bình An hít sâu một hơi, vậy đánh cước một lần.
Thành cùng bát thành, nằm ở đây.
Thật sự không được, cùng lắm thì liều mạng một lần, nếu như vẫn là không được, tựa như A Lương nói, thiên đại địa đại, còn sống là lớn nhát, nhận "Liễu Xích Thành" làm sư phụ là được, mặc kệ như thế nào, khẳng định trước tiên phải đưa thanh kiếm đến Đảo Huyền sơn, tự tay giao cho Trữ cô nương, chuyện khác nói saul Không có ai biết, lần đầu tiên Trần Bình An hộ tống bọn Lý Bảo Bình đi xa Đại Tùy, cùng với sau này đi theo thiếu niên Thôi Sàm quay về Hoàng Đình quốc, vì sao nhiều lần ở đỉnh núi cao, bên cạnh đại thủy, Trần Bình An đều nhát định sẽ luyện tập lập cọc kiếm lô, hơn nữa cho dù luyện tập xong, cũng sẽ đứng tại chỗ thật lâu.
Cho dù là lúc này đây một mình đi lại giang hồ, tựa như lần trước ở Yên Chi quận thành nhìn theo Lưu Cao Hinh đi xa, Trần Bình An vẫn là sẽ một mình ngồi ở chỗ cao nơi nóc nhà, trong những đợt xuân phong cuối cùng của năm nay, uống rượu, thì thào tự nói.
Mà trong những giây phút mọi người không suy nghĩ sâu xa, lại sẽ có xuân phong quán quanh nơi tay áo.
Ở sâu trong nội tâm, Trần Bình An biết người kia chắc chắn đã qua đời, nhưng mà người kia cũng từng nói qua.
Gặp chuyện không quyết, có thể hỏi xuân phong.
Sau đó, Liễu Xích Thành buồn cười, vui vẻ cười hẳn lên, bởi vì cảm tháy thú vị.
Thì ra hắn nhìn thấy thiếu niên trước mắt, thấy gì học nấy, học hắn run lên cổ tay, nâng nâng tay áo.
Nhưng mà Liễu Xích Thành nhanh chóng cười không nỗi.
Ở giữa hai tay thiếu niên nhấc lên cao cao, có từng đợt từng đợt xuân phong vui vẻ quanh quần hai tay áo, như những con giao long màu xanh du duệ giữa biển mây. Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: "Tè tiên sinh?”
Liễu Xích Thành trong lòng chắn động mạnh, giờ khắc này, quả thực giống như là tràng đại chiến ngàn năm phía trước, chống lại vị trương thiên sư một tay cầm kiếm tiên, một tay nâng pháp ấn kial
Một tiếng nói ấm áp thuần hậu vang lên bên cạnh Trần Bình An,"Có ta."
Đạo bào hồng nhạt của Liễu Xích Thành chậm rãi phát phơ đong đưa trong gió nhẹ, vị đầu sỏ ngàn năm trước ở Bạch Đề thành này phá lệ có chút cần trọng.
Điều này không hợp lý.
Bởi vì những luồng lũ xuân phong bên cạnh Trần Bình An ngưng tụ lại thành bóng người, là một vị thanh sam nho sĩ tóc mai hai bên sương bạch, hư vô mờ mịt, mặt mang nụ CƯỜi.
Liễu Xích Thành nhìn khí tượng này, như là một ngọn đèn dầu gần như khô cạn mà thôi, nhưng mà ngoài khí tượng ra, lại có một chút hương vị nói không rõ không diễn đạt được, đổi thành bát cứ một vị Luyện khí sĩ dưới thượng ngũ cảnh nào, chỉ sợ không nghiền ngẫm ra được những điểm quan trọng mắấu chốt, nhưng mà tạm thời hắn đang bám lên thân thể Liễu Xích Thành thân hắn, tu vi đỉnh phong là tiên nhân cảnh mười hai cảnh hàng thật giá thật, trước kia khi chưa phản ra khỏi ma giáo đạo thống, hắn ở tại tòa Bạch Đế thành nơi Hoàng Hà tiêu động thiên nước sông trút xuống, sáng lạn giữa những áng mây kia, đã gặp rất nhiều nhân tài dị sĩ sừng sững giữa đỉnh quần sơn, ngược lại lập tức liền bó tay bó chân, không dám hành động thiếu Suy nghĩ.
Càng nhìn không ra sâu cạn hư thật, Liễu Xích Thành càng không dám khinh thị.
Tể Tĩnh Xuân trước tiên dùng ánh mắt ý bảo Trần Bình An cứ việc yên tâm, cùng thiếu niên sóng vai mà đứng, cười tự giới thiệu với Liễu Xích Thành: "Tề Tĩnh Xuân, đệ tử môn hạ Văn Thánh, từng là Sơn trưởng thư viện Sơn Nhai."
"Liễu Xích Thành" có phần hoang mang.
Hình dáng người trước mắt này thật ra không lớn, bộ dáng tao nhã, chính là Văn Thánh? Tê Tĩnh Xuân? Thư viện Sơn Nhai? Cái gì lung tung vậy, chẳng lẽ là trong một ngàn năm mình bị Long Hồ sơn Trương thiên sư áp thắng, đã đột nhiên xuất hiện hai thầy trò Nho gia thánh nhân? Chỉ là cách nói "Văn thánh” này không hề đơn giản, xưng hô của một cá nhân, đơn độc lây chữ thánh làm hậu tố, tỷ như Lễ Thánh, Á Thánh, không chỗ nào không phải là tên tượng thần có tư cách được dựng ở bên trong Nho gia văn miếu, hơn nữa vị trí tượng thần tất nhiên thường ở phía trước nhát.
Muốn trách thì trách Liễu Xích Thành người đọc sách gà mờ này nền móng quá nhỏ bé, cả ngày không làm việc đàng hoàng, đối với tình thế một châu cho tới bây giờ không có hứng thú, chỉ muốn dựa vào chút nước mực đáng thương trong bụng đi phong hoa tuyết nguyệt, lừa bịp cảm tình của nữ nhân. Đương nhiên chính hắn cũng có trách nhiệm, cảm thấy một mảnh đất man di như đông Bảo Bình châu, cho dù nội tình ngàn năm quang âm tích góp từng tí một, tu sĩ thượng ngũ cảnh khẳng định vẫn là có thê đếm được trên đầu ngón tay, mình căn bản không cần quan tâm.
Tê Tĩnh Xuân tiện tay phát tay áo, cám chế Liễu Xích Thành tạo nên liền tiêu tán không còn.
Quân tử đãi nhân dĩ thành. (*)
(°) Quân tử dùng sự chân thành đối đãi người khác
Kể từ đó, hán tử râu quai nón cùng đạo sĩ trẻ tuổi nhanh chóng phát hiện bên này khác thường, lập tức hai mặt nhìn nhau, tên mặc đạo bào hồng nhạt kia là thư sinh nghèo Liễu Xích Thành? Vì sao còn có cảm giác cổ quái son phấn mười phần. Thanh sam nho sĩ nhiều tuổi kia lại là thần thánh phương nào. Liễu Xích Thành nheo mắt lại. Thế mà nháy mắt đã phá vỡ thủ thuật che mắt mình bố trí, hôm nay tuy hắn chỉ có nửa tu vi Ngọc Phác cảnh, nhưng mà thần thông thâm thuý Bạch Đế thành ma giáo đạo thống truyền thừa lại, cho dù là một Ngọc Phác cảnh Lu khí sĩ thật sự cũng không có biện pháp dễ dàng phá vỡ cám chế như thế mới đúng. Trương Sơn Phong muốn đứng dậy đi tới hướng Trần Bình An bên kia, lại bị Từ Viễn Hà giữ lại cánh tay, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Chúng ta tiếp tục tán gẫu chuyện chúng ta, chuyện bên kia, tuyệt đối không được xen vào, hai ta tốt nhất chính là phi lễ vật thị, phi lễ vật thính (*)." (*) không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy Sau đó hán tử râu quai nón nhìn thấy vị thanh sam nho sĩ kia nhìn về hướng bọn họ, mỉm cười gật đầu thăm hỏi.
Từ Viễn Hà vội vàng ôm quyền hoàn lễ.
Tề Tĩnh Xuân cười hỏi: "Tiền bối chính là Lưu Ly Các chủ Bạch Đề thành?"
Liễu Xích Thành gật đầu suy ngẫm nói: "Như thế nào, từng nghe nói về đại danh của ta? Có phải xú danh quá nổi, danh tiếng sớm đã nghe khắp đầu đường xó chợ Trung Thổ Thần Châu hay không?"
Tề Tĩnh Xuân lắc đầu nói: "Ta từng du lịch Hoàng Hà đại thủy, từng có lần được gặp thành chủ Bạch Đề thành ở bên sông, có nói chuyện về tiền bói." Liễu Xích Thành đột nhiên chửi ầm lên nói: "Xạo chó! Đại sư huynh của ta sao có thể ra khỏi thành gặp người? ! Tính tình đại sư huynh của ta, cho dù là những lão đầu bên trong văn miềếu mộ danh mà tới, đăng môn bái phỏng, trên lịch sử đại sư huynh cũng chưa bao giờ chủ động ra khỏi thành đón khách, nhiều nhất chính là lộ mặt ở đầu tường Thải Vân gian mà thôi, đó cũng đã xem như nễ mặt mũi Nho gia các ngươi rất nhiều rồi, hai người các ngươi còn gặp gỡ ở bên sông lớn? Hảo tiểu tử, chém gió cũng phải có căn cứ chứ!”
Tề Tĩnh Xuân cười không nỗi nói: "Thành chủ còn từng mời ta đánh cờ tam cục, chỉ là lúc ấy ta lâm thời có việc, phải lập tức quay về học cung, nên đành khát lại, chưa từng nghĩ sau lần đó, ta đã không còn cơ hội trở lại Bạch Đé thành, đúng là bát đắc dĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận