Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1228: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có

Chương 1228: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, CóChương 1228: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có
Chương 1228: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có Kiếm (2)
Nho sĩ trung niên cười khổ.
Nho sĩ thất tuần định lực thật sự tốt, bị lão tú tài mắng nhục nhã như thế, vẻ mặt vẫn tự nhiên.
Lão tú tài ngắng đầu lên, nhìn trời cao, lâm bẩm: "Quân tử chỉ có thể bị bắt nạt bởi những điều đúng đắn, đây là chính mồm lão Tam ngươi nói. Ta biết, ngươi muốn thêm một bộ gông xiềng cho người đọc sách, muốn hô ứng từ xa câu 'khắc kỷ phục lễ vi nhân' (3) kia của Chí thánh tiên sư, nhưng ngươi bây giờ nhìn xem tòa thiên hạ này, có phù hợp ước nguyện ban đầu của ngươi không? Không cần nhìn người khác, cứ nhìn vị đệ tử đắc ý này của ngươi là được. Bởi vì như vậy, đường đường đại tế tửu Lễ ký học cung, môn sinh Lễ Thánh, vì mặt dày đi cầu Bạch Trạch ra tay, kết quả người ta nói như thế nào? 'Nhìn chút nữa', nhìn cái gì nữa đây, ta cảm thấy không cần nhìn nữa, thế đạo này, không xong rồi, chính là nước sông ngày một rút xuống, lòng người bội bạc, bạc bẽo! Lúc trước chúng ta luận bàn học vấn, đã nói như thế nào, cho dù đại đạo khác nhau. nhưng đều cho rằng Người thời nay không cần không bằng cổ nhân', trò cười, thật sự là trò cười!"
(1) khắc kỷ phục lễ vì nhân: nghiêm khắc giữ kỷ luật, tuân theo lễ là nhân ái, nhân từ
Nho sĩ trung niên nhìn vị nho sĩ thất tuần kia phía nam, nhẹ nhàng cười nói: "Hay là nhận sai với tiên sinh?”
Nho sĩ thất tuần hỏi ngược lại: "Có gì sai2"
Nho sĩ trung niên tràm ngâm một lát,Đoạn hương khói văn mạch người ta, chỉ nên làm ở trên vấn đề học vấn, chỉ nên lựa chọn xuất phát từ thương sinh xã tắc, không nên dùng sức mạnh mà bắt người ta phải phục. Một luyện khí sĩ Phi Thăng cảnh, dùng chiêu bài khiêu khích lão Thần Quân được bốn vị thánh nhân ngầm thừa nhận, tùy ý đánh giết một người trẻ tuổi 'Có khả năng là môn hạ đệ tử Văn Thánh, không hợp lý, không hợp lễ!"
Nho sĩ thất tuần lạnh nhạt nói: "Ta đang nhìn thiên thu nghiệp lớn, đang nhìn văn vận vạn năm.”
Nho sĩ trung niên khẽ lắc đầu, không nói nữa.
Lão tú tài đặt mông ngồi ở cạnh vách tường thủng, "Đạo lý giảng hay không giảng, ai là người nói đao lý này người ngoài nghe hay không nghe, có một số đạo lý, trước sau vẫn luôn tồn tại, các ngươi không hiểu đâu."
Phía sau, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Nói xong chưa?"
Lão tú tài gật gật đầu, nhún vai, hai tay đặt ở trên đầu gối, có chút chán ngán thất vọng,"Nói xong rồi đó, ta đi xa như vậy, cộng thêm trên đường che chắn khí cơ cho ngươi, lúc này lại nói nhiều lời thừa như vậy, không còn chút tinh khí thần nào cả. Chí thánh tiên sư, Lễ Thánh, lão Tam, ta có nhiều đạo lý hay vất vả lắm mới cân nhắc ra được như vậy, ta thấy phải trả lại nguyên vẹn cho mảnh thiên địa này."
Nữ tử áo trắng cao lớn nhẹ nhàng buông Trần Bình An xuống, đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh lão tú tài "Vậy bây giờ nên tới phiên ta giảng đạo lý của ta rồi. Nói trước, ngươi nếu dám ngăn cản, ngay cả ngươi ta cũng..."
Lão tú tài lắc đầu nói: "Không ngăn cản, ta chỉ là lão già thối không có bản lãnh, mới làm hại Tiểu Tề thân tử đạo tiêu, mới làm hại Tiểu Bình An chịu nỗi khổ này, là ta có lỗi với hai vị đệ tử này. Có một số người muốn ăn cứt, ta cũng không ngăn được, ta ngăn cản ngươi phân rõ phải trái làm cái gì?" Đỗ Mậu luôn đứng ở tại chỗ xem kịch lúc này cười nói: "Sao đây, lại có một vị kiếm tu lánh đời không ra? Tiên Nhân cảnh? Chắc chắn không thể là Phi Thăng cảnh từ bên Đảo Huyền sơn chạy đến đó chứ?"
Nho sĩ trung niên ánh mắt cổ quái, liếc nhìn nho sĩ thất tuần phía nam, người sau vẻ mặt nghiêm túc nặng nè, hiển nhiên đối mặt với cô, so với đối mặt lão tú tài từng là Văn Thánh, áp lực càng lớn hơn nữa.
Nữ tử áo trắng ngáp một cái, đi tới phía trước một bước, đáp thẳng xuống dưới chân tường, chậm rãi tiến lên.
Bên hông treo môt cây kiếm điều (1) cũ không vỏ cũng không chuôi, loang lễ vét gỉ, chỉ có một đoạn nhỏ chỗ mũi kiếm, được mài cực kỳ sắc bén sáng bóng.
(kiếm điều: loại kiếm không vỏ kiếm, đốc kiếm, chuôi kiếm)
Nho sĩ thất tuần trầm giọng nói: "Nếu ngươi dám ra tay, tức là đã phá vỡ quy củ mảng thiên địa này!"
Nữ tử áo trắng chỉ chậm rãi tiến lên, đưa tay vỗ miệng, như là cô vừa mới tỉnh ngủ.
Thanh kiếm điều cũ kia buộc cũng không chắc, cho nên theo bước chân cô đi, mũi kiếm nhẹ nhàng lay động, kiếm quang trắng như tuyết lưu chuyển bát định.
Tâm tư Đỗ Mậu nhanh chóng xoay chuyền, rút tay về trong tay áo, muốn thôi diễn thiên cơ, đột nhiên phát hiện tòa thiên địa này đã bị người ta giam cầm, không cách nào tính toán lai lịch chân thật của vị nữ tử cao lón trước mắt này.
Cô đang trên đường tiến lên, quay đầu nói với vị nho sĩ trung niên kia: "Ta nể tình ngươi đã nói vài câu tiếng người, đi ral"
Nho sĩ trung niên khẽ nhíu mày, lại phát hiện lão tú tài đang phát tay về hướng hắn, thoáng do dự, nhưng vẫn tan đi bóng người. rời khỏi tòa "tiểu thiên địa" có trụ cột vững vàng giữa dòng sông thời gian bị quấy nhiễu này.
Tầm mắt cô hướng về phía nam một chút, liếc nhìn vị nho sĩ thất tuần kia,"Cút ra ngoài."
Lão tú tài không có động tác nữa.
Nho sĩ thất tuần chất vấn: "Ngươi thật muốn chống lại đại đạo của tòa thiên hạ này?"
Nữ tử cao lớn nghiêng đầu, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đè lên phần đầu thanh kiếm điều cũ,"Mới mài một chút thôi cũng có thê chém rách tòa Đảo Huyền sơn, vậy ta mở đạo môn ngay tại Hạo Nhiên Thiên Hạ và Man Hoang Thiên Hạ.”
Sắc mặt nho sĩ thất tuần biến đổi hẳn,"Không thể!"
Cô đâu thèm quan tâm kẻ này.
Nhẹ nhàng đầy kiếm điều cũ.
Lóe lên rồi biến mắt.
Màn trời tòa thiên địa trụ cột vững vàng này lập tức bị thủng một lỗ lớn, phi kiếm thẳng hướng Đảo Huyền sơn bên kia, nháy mắt vạn dặm lại thêm một vạn dặm.
Lão tú tài hoàn toàn không thèm để ý.
Xét cho cùng đó là người đọc sách không sợ trời không sợ đất năm xưa trước khi thành thánh chạy tới thiên khung, giơ cổ ra gào thét bảo lão Nhị chém vào đây này.
Trên hải vực rộng lớn giữa Bà Sa Châu cùng Đồng Diệp Châu, một vị kiếm tu rời xa thế gian đột nhiên ngắng đầu nhìn.
Trong tích tắc, chỉ thấy biển lớn phía trước ở ngoài ngàn dặm, như là bị một thanh phi kiếm trực tiếp chém thành hai nửa, sóng cao như núi, nhanh chóng mãnh liệt đè xuống về phía hắn.
Vị kiếm tu này tất nhiên sẽ không lo lắng uy thế của những sóng biển này, tới gần người trăm trương thì vỡ nát. nhưng khí thế phi kiếm kia, khiến hắn cũng cảm thấy hơi ghê người.
Hạo Nhiên Thiên Hạ có kiếm tu như vậy?
A Lương lại bị Đạo Lão Nhị đánh rơi xuống rồi?
Nhưng A Lương hôm nay không có thanh kiếm như vậy. Trên thực tế là trên đời này cũng chưa từng có.
Bốn tòa thiên hạ, bốn thanh kiếm tốt nhát, một thanh ở trong tay các thế hệ đại thiên sư Trung Thổ Thần Châu Thiên Sư phủ, một thanh ở bên hông người đọc sách tự xưng "tư chát đần độn, không đắc đạo cũng không dạy được học ván", lại một kiếm bổ ra Hoàng Hà thông thiên kia, một thanh ở trong tay Đạo Lão Nhị, sau khi A Lương rời khỏi Đảo Huyền sơn, nghe nói chính là đi tìm thanh kiếm cuối cùng,"sát lực cao hơn thiên ngoại" ! Chỉ là không biết vì sao, trên đời này A Lương xứng nhất với thanh kiếm đó, đến cuối cùng thế mà chỉ là tay không, phi thăng đi thiên ngoại thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận