Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 963: Thương Tâm (3)

Chương 963: Thương Tâm (3)Chương 963: Thương Tâm (3)
Chương 963: Thương Tâm (3)
Lục Đài xem thường nói: "Dưới chân chúng ta toàn là đồng không mông quạnh, không sợ bị người nhặt được đâu, muốn tìm thì dễ lắm."
Hai người một phi kiếm chậm rãi hạ thắp xuống đắt.
Trần Bình An thở dài một hơi, khối bồ đoàn kia đã hủy, khá là đáng tiếc, lần trảm yêu trừ ma này không ngờ chỉ thừa lại một chiếc mũ có thê dời được núi.
Chẳng qua khi trước "ngược dòng mà lên", chấp ý muốn chém giết lão tu sĩ tại chỗ, đối với tôi luyện thần hồn rất có ích, lần đầu tiên võ đạo tứ cảnh có cảm giác "tràm" xuống, không còn hư vô mờ mịt, càm nắm bắt định như trước.
Trận biến cố hoặc nói cách khác là cơ duyên này rất tương tự lựa chọn của âm hồn cha Cố Xán trên đường ởi xa Đại Tùy.
Trần Bình An cảm thấy trường chém giết vừa rồi, dù cho không thu được Ngũ Nhạc quan, dù cho Phược Yêu tác triệt để tan vỡ thì cũng đều không thiệt.
Hiện nay tự nhiên là kiếm được món hời lớn.
Không nói cái khác, chỉ riêng thanh trường kiếm Si Tâm tràn đầy khí tức tai hoạ kia, phẩm tướng đã đề thăng một đoạn lớn, bán qua tay đều là tiền.
Chẳng qua pháp bảo trên thế gian rốt cục vẫn là vật ngoài thân, chỉ có quyền pháp và kiếm thuật mới là thứ Trần Bình An phải nắm chắc, đó là cái gốc đề dựng thân.
Lục Đài đột nhiên cười nói: "Chiếc Ngũ Nhạc quan đó nhìn đẹp thật. Lão gia hoả kia hình như vẫn chưa phát huy ra được hết uy lực, hẳn là do không rõ ràng lai lịch thực sự của Ngũ Nhạc quan, sau này về: lại Trung Thổ Thần Châu, ta phải đi Tàng Thư lâu và mấy thế gia địa lý lật xem tư liệu mới được, nói không chừng sẽ có thu hoạch."
Trần Bình An cười nói: "Được lắm, đây là muốn thu vào trong túi chứ gì. Ngươi vừa vuốt đít là ta biết sắp đánh rắm rồi."
Lục Đài tức giận nói: "Trần Bình An, ngươi tốt xấu gì cũng đọc không ít sách thánh hiền, có thể nói chuyện nho nhã chút được không?”
Trần Bình An ui da một tiếng: "Nhị đại lão gia, để ý lắm thế?
Lục Đài ném cho hắn một cái lườm xem thường.
Cho dù một đường đồng hành, nếu tính thêm ngồi trên Thôn Bảo Kình từ Đảo Huyền sơn đến Đồng Diệp châu thì đã không biết mấy ngàn dặm, nhưng Trần Bình An vẫn cảm thấy hơi ăn không tiêu.
Hai người hạ xuống sơn lâm bên ngoài Phi Ưng bảo, Lục Đài tâm ý vừa động, bản mạng phi kiếm Mạch Mang chợt lóe mà trôi.
Lục Đài chủ động tiết lộ thực tình: "So với Châm Tiêm, Mạch Mang sát thương lực bình bình, nhưng từ lúc mới đản sinh, Mạch Mang đã có được một hạng thần thông hiếm tháy,"Kiếm Bảo".
"Nghe đi, cùng là phi kiếm, nhưng của nhà người khác quả nhiên đều không giống nhau."
Trần Bình An cười vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm, Mùng Một và Mười Lăm đều đang ẩn thân trong đó.
Chẳng qua lần này dù là Mùng Một cũng không bực bội với Trần Bình An, hẳn nên là bởi trận chiến sinh tử lần này không giống như hai lần trước ở miếu thành hoàng và trong thiên quân vạn mã, nó lập công không nhiều.
Nhưng nguyên nhân thực sự là Trần Bình An ngoài miệng nói hâm mộ, song sâu trong nội tâm vẫn tràn ngập cảm kích đối với Mùng Một Mười Lăm. Trần Bình An ngồi xếp bằng dưới một gốc đại thụ, liếc mắt nhìn cánh tay chỉ còn xương trắng, bĩu bĩu môi.
Tròng mắt Lục Trầm không khỏi đỏ lên, cả người hiện vẻ trầm mặc.
Trần Bình An nhìn hắn một cái: "Khóc lóc cái gì, như đàn bài"
Lục Đài kinh ngạc.
Trần Bình An cười, cười rất vui vẻ.
Khi xưa ở sơn trúc lâu rách nát, Trần Bình An luôn bị chân trần lão nhân mắng như vậy, rất là khó chịu.
Giờ mới phát hiên mắng người khác thế này, quả nhiên rất sướng mồm.
Lục Đài nhìn Trần Bình An cười sảng lãng, tâm cảnh hắn cũng an bình theo, ngồi xuống đối diện, hỏi: "Sao phải liều mạng như vậy?"
Trần Bình An thản nhiên đáp: "Chúng ta không phải đã nói trước rồi ư? Ngươi đi lầu chính Phi Ưng bảo, ta tới đối phó biển mây kia. Chuyện đáp ứng ngươi rồi thì phải cố mà làm chứ? Huống hồ sau đó lão già tà tu kia quyết tâm muốn giết ta, ta không liều mạng sao sống được, còn có thể làm thế nào."
Trần Bình An thoáng ngưng giây phút. suy nghĩ môt lát rồi bổ sung: "Đã đánh sống đánh chết với người ta, nghĩ tới tình huống xấu nhất luôn là không sai. Nếu Phược Yêu tác thật sự bị hủy, ta cũng sẽ không trách ngươi, đó là quyết định của chính ta. Giống như trước đây chúng ta đối phó đám gia hỏa giết người cướp hàng kia, ta cảm thấy có thể thu tay, ngươi vẫn cứ muốn đuổi theo giết kẻ đứng sau màn, đạo lý đều như nhau cả."
Lục Đài áy náy nói: "Đai lưng kia là vật bản mạng của ta, không tổn thương được, xin lỗi."
Trần Bình An khoát khoát tay, tỏ ý Lục Đài không cần giải thích thêm, mắt nhìn thần sắc u ám của Lục Đài, cười an ủi nói: "Đây không phải là bởi chính ta cảm thấy không sao cả, mà là ta nguyện ý tin tưởng ngươi, mới cảm thấy có chút chuyện ngươi làm là có cân nhắc cùng suy tính của ngươi, bằng hữu với nhau, không cần phải dông dài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận