Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 934: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (1)

Chương 934: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (1)Chương 934: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (1)
Chương 934: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (1)
Tòa thành cao ngất đứng sừng sững giữa non xanh nước biếc, phía trên đại môn, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ra nơi cao cao trên đại môn, trái phải hai bên đều có dán một tắm phù lục đan thư giấy vàng phong cách cổ xưa. Trần Bình An nhãn lực vốn rất tốt, lại có thói quen quan sát tỉ mỉ, lập tức nhìn thấy hai tấm phù lục không dễ để người ta nhìn thấy, quay đầu nhìn Lục Đài một cái, người sau đang bận rộn cùng cô gái Hoàn Thục nói chuyện phiếm về những chuyện xưa cũ của Trầm Hương quốc, Trần Bình An bèn yên lặng ghi nhớ đồ án của phù lục.
Trên đời phù lục ngàn vạn loại, lưu phái pha tạp, có tư cách được vinh dự gọi là phù lục chính tông, chỉ có ba nhà, trung thổ thần châu Long Hỗ sơn thiên sư phủ là một trong số đó, còn lại hai mạch lần lượt nằm ở Nam Bà Sa Châu Linh Bảo Phái, và khối lục địa dưới chân Trần Bình An, Đồng Diệp tông Đồng Diệp Châu.
Trần Bình An và Lục Đài hai vị khách không mời mà đến, được quản sự Hà Nhai sắp xếp ở một tiểu viện độc môn phía đông Phi Ưng bảo, Hà Nhai tự mình dẫn hai người đi về hướng chỗ ở.
Hoàn Thường Hoàn Thục huynh đệ hai người cáo biệt bọn họ, đã hẹn xong hôm nay chỉ việc an tâm ở lại, nghỉ ngơi cho khỏe, đêm mai lầu chính sẽ có một bữa yến tiệc mừng khách, hy vọng Trần Bình An Lục Đài xuất hiện đúng giờ.
Con đường chính lát đá xanh của Phi Ưng Bảo dẫn thẳng đến lầu chính, còn lại phố hạng giăng khắp nơi, hạng lộng nền đất vàng khiến cho Trần Bình An cảm thấy như được trở về nơi quê nhà ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa, láng giềng nơi đây đều là Phi Ưng Bảo đệ tử nhiều thế hệ ở lại ở đây, nhưng hạng lộng bên này, so với ngõ Nê Bình đầy phân gà phân chó thì được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, hầu như từng nhà đều trồng đào lý hạnh hoa, trẻ nhỏ chạy nhảy nô đùa khắp nơi, hoặc là cầm trúc kiếm mộc đao nho nhỏ, so đấu lẫn nhau, hoặc là cưỡi ngựa trúc, ồn ào "giá giá giá", bọn nhỏ nhìn thấy lão quản sự Hà Nhai, cũng không e ngại, dừng bước chân lại, xưng hô một tiếng Hà tiên sinh, chắp tay hành lễ đàng hoàng ngay ngắn, rồi nhanh chóng gào thét chạy đi, tiếng cười trẻ thơ vương vấn quanh quần hạng lông. Sau khi dẫn Lục Đài và Trần Bình An tới phòng ở, lão quản sự một thân phong độ của người trí thức nhanh chóng ởi hướng đỉnh tầng lầu chính, đi gặp Phi Ưng Bảo bảo chủ Hoàn Dương.
Hoàn Dương là một mỹ nam tử mặt nhưữ quan ngọc, tuy không còn trẻ tuổi, tóc mai hai bên đã pha sương, ngược lại càng tăng thêm phong thái của Hoàn Dương, xét đến cùng, vẻ ngoài đẹp, bất luận nam nữ, như thế nào cũng là đúng, bộ dạng khó coi, đại khái chính là đắc tội mọi người.
Hoàn Dương ngồi ở trên một tháp La Hán tạo hình phong cách cổ xưa, đưa tay ý bảo Hà Nhai ngồi xuống, lão quản sự cúi đầu nhìn đôi giày đầy bùn đất, cười lắc đầu, dời một chiếc ghé dựa tới ngồi ở bên cạnh.
Hoàn Dương nhíu mày nói: "Hà thúc, sao lại dẫn hai người ngoài kia vào Phi Ưng Bảo? Bọn họ có liên quan gì tới tiên sư sơn thượng phía tây?”
Hà Nhai bát đắc dĩ nói: "Có liên quan hay không, tạm thời khó mà nói. Thời điểm khi bọn ta đuổi tới nơi đó, đã không có động tĩnh gì, nhắm chừng là đại chiến đã kết thúc, những tiên nhân yêu ma đã tự triệt hồi hết rồi, ta vụng trộm để lại hai người ở bên kia tìm kiếm dấu vết để lại nhưng mà cũng không phát hiện được gì, hẳn là bên chiến thắng đã lấy bí thuật tiên gia che đậy thiên cơ."
Hoàn Dương cười khổ nói: "Nếu như hai người trẻ tuổi kia thật sự là tiên sư trong truyền thuyết, cũng tốt rồi, ta nhờ quan hệ tìm người đi thỉnh cao nhân thế ngoại, tính ra đã chậm gần một tháng, lúc ấy ta liền cho người ta sao đi mật tín, hỏi cao nhân vì sao chậm chạp chưa tới, ngay mới vừa rồi thôi, ta đã thu được hồi âm của bằng hữu thế giao nơi kinh thành, ở trong thư hắn đã răn dạy ta một phen, nói sơn thượng tiên nhân cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù là kinh thành tương tướng công khanh cũng khó gặp một lần, hắn có thể gửi khẩu tín đi, cuối cùng để cho tiên nhân gật đầu đáp ứng hỗ trợ đã là chuyện may mắn thiên đại, nếu được một tấc lại muốn tiến một thước, chọc giận tiên nhân, cần thận chuyện tốt biến thành tai họa.”
Hoàn Dương vẻ mặt ưu phiền, nhẹ giọng hỏi: "Hà thúc, thúc là người từng trải, biết được những chuyện nơi sơn thượng, cảm thấy việc này nên xử trí như thế nào? Chẳng lẽ cứ phải khổ sở chờ đợi? Bên trong tòa thành mấy năm nay liên tiếp xuất hiện chuyện lạ, nếu lại có một hai chuyện, sẽ thực sự là giấy không thể gói được lửa. Đến lúc đó tất nhiên lòng người hoảng sợ, như thế nào cho phải?"
Hà Nhai chém đỉnh chặt sắt nói: "Bằng hữu của Bảo chủ nói không sai, sơn thượng tiên gia một lòng hướng đạo, tính tình khó dò, thường nhân chúng ta căn bản không thể phỏng đoán, chỉ có thể thành thành thật thật chờ đợi."
Hoàn Dương thở dài, cầm lên một bầu rượu, uống xoàng một ngụm cao lương thổ thiêu Phi Ưng Bảo tự nhưỡng,"Vậy chờ xem. Nhưng Phi Ưng Bảo thật sự sắp chịu hết nổi rồi, nếu không phải đến mức như thé, sao ta phải cho ngươi đi vào trong núi mạo hiểm, chủ động cầu kiến cái gì Luyện khí sĩ kia. Vốn định vận khí tốt, gặp gỡ một vị cao nhân biết tiên thuật, chữa ngựa chết như ngựa sống, giúp Phi Ưng Bảo chúng ta giải quyết phiền toái, dù cho tiêu tan hết gia tài, cũng đáng."
Hà Nhai do dự một lát, cân nhắc từng câu từng chữ thật cân thận, nói: "Sở dĩ mời hai người kia về Phi Ưng Bảo, là ta cảm thấy hai người tuy tuổi không lớn, nhưng có khả năng thật sự là đệ tử của đỉnh núi tiên gia nào đó, lần này du lịch giang hồ, xuất môn lịch luyện. Trên đường về đây, ta đã cẩn thận quan sát hô hấp, bước chân cùng tướng mạo của bọn họ, thiếu niên áo bào trắng lưng đeo kiếm quá nửa là người hỗ trợ, vị công tử trẻ tuổi còn lại, vừa nhìn là biết không phàm phu tục tử, khí chất rất tốt, thật sự rất tốt."
Hoàn Dương vuốt râu cười nói: "Khó trách Thục nha đầu cứ muốn bám lấy hắn, xem ra liếc mắt một cái đã nhắm trúng người ta, không tệ, ánh mắt không tệ, không hổ là nữ nhi của Hoàn Dương ta."
Bởi vì công tử thanh sam kia xuất hiện, lão nhân gợi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ giang hò, cười nói: "Lúc trước ta đi theo lão bảo chủ cùng nhau đi lại giang hồ, chỉ thấy ít ỏi hai ba người có thể có khí tượng cùng loại như vậy, một người là Lưu Xu Mật Sứ hiện nay của kinh thành, năm xưa lúc ấy còn là một kẻ ăn chơi trác táng, tửu sắc không ky, nhưng mà rõ ràng tinh hoa nội liễm, chỉ là thủ đoạn tự làm xấu mình để che giấu thế ngoại mà thôi."
"Tiếp theo chính là đậu Tử Chi mới ra đời đã bộc lộ sắc bén, thật ra khi đó người xem trọng Đậu Tử Chi không nhiều lắm, chỉ cho là thiên tài tầm thường mà thôi, không coi là hạc trong bầy gà. Nhưng lão bảo chủ lúc ấy đã nhận định giang hồ Trầm Hương quốc trong tương lai, Đậu Tử Chỉ ít nhất phải chiếm hết ba mươi năm phong lưu. Lão bảo chủ ánh mắt thật độc đáo."
"Một người cuối cùng, ta cũng không biết tính danh, lai lịch người nọ, lúc ấy là cùng lão bảo chủ ởi lên núi cao thưởng thức cảnh mặt trời mọc, kết quả sau khi đăng đỉnh, phát hiện một vị nam tử áo trắng ở bên kia hô hấp phun nạp, đợi cho hắn phát hiện bọn ta, cười gật đầu thăm hỏi bọn ta, sau đó đứng dậy chợt lóe rồi biến mắt, lại vô tung tích, phải biết rằng đó là đỉnh núi cao ngàn trượng, trừ thần nhân ngự phong hoặc là tiên nhân ngự kiếm, còn có thể xuống núi như thế nào đây?"
Lão nhân thở dài thở ngắn, nhưng mà thần thái rạng rỡ.
Chỉ là đến cuối cùng, lại là có chút ảm đạm.
Bọn họ thân ở giang hồ rộng lớn như vậy, môn phái như rừng, chính tà phân tranh, sinh tử vinh nhục, giang hồ nữ nhân, chữ nghĩa đứng đầu, đều nằm trong đó.
Két quả là, chẳng lẽ chỉ là một vũng nước nhỏ trong mắt một số người?
Muốn bước qua, chỉ là chuyện bọn họ nhắc chân một bước, lười nhắc chân, một cước đạp xuống, sẽ có khả năng đạp cho vũng nước văng khắp nơi, để cho giang hồ sóng dâng tận trời?
Hoàn Dương nghe xong cảm thấy thú vị, vô hình trung, tâm trạng đang tích tụ ưu sầu cũng thoải mái thư thái vài phần, cười hỏi: "Hà thúc, trước kia sao không thấy thúc nói mấy chuyện này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận