Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1630 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (3)



Chương 1630 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (3)




Nếu Cố Xán đã không biết sai, luôn tin tưởng rằng bản thân mình là đúng nhất thì tất nhiên hắn sẽ không hối lỗi. Trần Bình An đã đáp lại hai ân nghĩa to lớn của một chén cơm và một bộ quyền phổ cả rồi.
Một lần là vì tâm khảm khắc sâu trong lòng, không thể không tự phá vỡ kim sắc văn đảm của mình mới có thể cố hết sức ở lại Thư Giản hồ một cách “an tâm thoải mái”, tất cả những chuyện tiếp theo mà hắn làm cũng là vì bù đắp lại sai lầm cho Cố Xán.
Đây là một trình tự rất đơn giản.
Nhưng để làm được thì cũng không dễ dàng, khó nhất là ở bước đầu tiên. Làm sao Trần Bình An có thể thuyết phục mình rằng kim sắc văn đảm vỡ vụn đêm đó cùng với người tí hon mặc nho sam vàng kim thở dài cáo biệt mình chính là thứ mà hắn phải trả giá.
Người sống một đời, chuyện phân rõ phải trái nhìn như dễ dàng nhưng thật ra là rất khó khăn, khó là vì có những đạo lý phải trả cái giá rất lớn kia, khi đó mình có còn muốn nói đạo lý nữa hay không, với lương tâm của bản thân mình, sau khi tự hỏi và có câu trả lời xong, nếu hắn vẫn quyết định muốn nói đạo lý thì một khi đã nói là phải cố chịu mà trả giá nhiều, thường hắn sẽ không muốn cho người khác biết, có khổ tự chịu, không thể nói với người khác được.
Ngoài chuyện này ra, Trần Bình An lại càng cần tu bổ lại tâm cảnh của mình.
Nếu như không thể cứu chữa được thì chính hắn sẽ tự sụp đổ.
Trần Bình An đi ra khỏi phòng, lần này hắn không quên thổi tắt hai ngọn đèn trên án thư.
Đi qua cảnh núi Thanh Hạp đảo, bước về phía bến đò, chiếc đò ngang chỗ Trần Bình An đang đậu ở bên hồ, Trần Bình An cũng không vác theo kiếm tiên, chỉ mặc chiếc áo xanh vạt dài.
Trời đất cô liêu, bốn phía vắng lặng, khắp hồ dường như được trải toàn bạc vụn, gió đêm cuối đông lành lạnh.
Thời tiết này khiến cho Trần Bình An vốn đã cố gắn luyện quyền để đưa thân thể lên cảnh thứ năm, lại còn mặc thêm pháp bào Kim Lễ, cuối cùng cũng cảm nhận được tiết khí ấm lạnh của nhân gian trong tối nay.
Sau khi bước đi càng lúc càng xa trên giang hồ, nhất là khi đã nhìn thấy nhiều hơn quang cảnh trên núi và tập tục trên quan trường, Trần Bình An ngày càng bội phục cách nhìn của Nguyễn sư phự về mối quan hệ thầy trò, cũng càng lúc càng bộ phục thế cờ mà Thôi Đông Sơn đã dạy mình trước kia.
Lý do mà Nguyễn Cung thu nhận đệ tử cũng không phải vì lỡ như một ngày nào đó nếu như sư phụ có tranh cấp với người ta, đệ tử sẽ ở bên cạnh ồn ào công kích trắng trợn đối thủ, hoặc là không quan tâm đến phải trái mà dứt khoát kiên quyết dấn thân vào chiến trường.
Nguyễn Cung đã từng nói ông chỉ thu nhận đệ tử có cùng ý chí với mình chứ không phải là thu một đồ đệ chỉ biết bán mạng cho mình.
Cuộc sống khó khăn, khó ở chỗ khó mà yên chí, càng khó ở chỗ nếu đó là người quan trọng nhất, sẽ càng làm ta khó bình tâm.
Chẳng qua đây cũng chỉ là kiếp nạn của người tốt mà thôi.
Cuối cùng thì xưa nay có rất nhiều người đều không hề nghĩ đến những thứ này.
Cuộc đời đánh ta một quyền, tại sao ta lại không đá lại được một cước? Người đời vốn can đảm đánh ta một quyền khiến ta máu me đầy mặt, thì nhất định ta phải đánh cho bọn họ thịt nát xương tan, về phần có làm tổn thương đến những người vô tội hay không, có phải là chết cũng chưa hết tội hay không, thôi không cần nghĩ nữa.
Thế này là không đúng.
Tự lực là gốc rễ của lập thân, tu tâm là con đường để lên cao.
Trên đường lớn, cầm kiếm đi thẳng cũng được, cắp sách đi học cũng được, ngẫu nhiên cũng sẽ được người ta nhường đường.
Trần Bình An mang khuôn mặt sầu khổ, chỉ cảm thấy trời đất bao la, những câu này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, không ai nghe được cả.
Lòng Trần Bình An khẽ run.
Suy nghĩ một hồi.
Lấy ra một hòn than đen từ trong chỉ xích vật.
Hắn vẽ một cái vòng lớn ngay tại bến đò.
Sau đó hắn xoay người bước vào trong vòng tròn, từ từ vẽ một đường thẳng, chẳng khác gì chia vòng tròn ra làm hai.
Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh đường thẳng kia, sau đó ngồi bất động thật lâu, chau mày lại.
Chưởng quỹ tiên sinh mang dáng vẻ uể oải, đành phải lấy hồ lô dưỡng kiếm bên hông ra, uống một ngụm rượu Ô Đề, nâng cao tinh thần.
Kể từ đó, một cảnh tượng thiện và ác được vạch ra ở hai phần trên và dưới đường thẳng.
Trần Bình An mún dừng bước trên con đường bày mưu tính kế kia, không muốn suy nghĩ sâu xa, cũng không còn sức lực để nghiên cứu sâu về chữ nhất kia, tối nay hắn sẽ bước ra một bước.
Tựa như thiếu niên mang giày rơm trong hẻm Nê Bình, đi trên cầu hành lang năm đó.
Trần Bình An ngồi xổm trên mặt đất, đi thẳng trên con đường thẳng tắp kia, giữa hai chữ thiện ác, nhẹ nhàng viết bốn chữ lấy người làm gốc xuống, lẩm bẩm nói: “Tạm thời chỉ có thể nghĩ được như vậy.”
Trần Bình An nhắm mắt lại uống một ngụm rượu, sau khi mở to mắt xong thì hắn đứng dậy, sải bước đi về phía nửa vòng tròn biên giới chữ thiện kia, vạch một đường, lại đến nửa vòng ghi chữ ác, vẽ một đường gạch chéo rồi dịch bước, lại vẽ thêm một đường chéo từ dưới lên trên.
Cuối cùng, một vòng tròn đã bị Trần Bình An vạch thành cái bản đồ tám khối, điểm giao nhau chỉ có một mà thôi.
Sau khi Trần Bình An vạch xong hết rồi, đầu óc giống như được mở mang, hắn bước nhanh đến vòng tròn mang chữ thiện kia, ở khu vực giữa ba khối hình này, bút than trong tay múa như bay, tự nhủ: “Nếu như nói đây là tấm lòng thành tâm hướng thiện của mình, điều này kiên định nhất, tâm trí không dễ bị kích động, vậy ở trên đời này, học vấn tam giáo, chư tử bách gia thậm chí cho dù là chưa bao giờ đọc sách biết chữ, được dạy trong sách tự có nhà vàng, trong sách tự có ngàn cái chuông, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, đó chính là học vấn tốt nhất, bởi vì nghe lọt thậm chí là không cần nghe bất kỳ một vị thánh hiền nào giảng đạo khuyên bảo, bởi vì loại người này, đồng ý lắng nghe cũng đồng ý ngồi nghe đạo, khi đứng dậy mà đi, bất luận đời này có khốn khổ thế nào thì cũng phải giữ vững tấm lòng của mình!”
Trần Bình An nhanh chóng đứng dậy, đi lùi lại nửa vòng tròn tràn ngập sự hiểm ác trong khu vực đối chọi gay gắt kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận