Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1468 - Có Một Số Việc Phải Biết (3)



Chương 1468 - Có Một Số Việc Phải Biết (3)




Chẳng qua Thôi Đông Sơn vẫn hy vọng có thể từ trên tay tu sĩ Nguyên Anh này cạy ra một chút phần thưởng nho nhỏ, ví dụ như... Thanh phi kiếm bản mạng tạm thời bị ngăn cách ở trong bụng một bộ thể xác tiên nhân kia.
Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn tiểu viện bên kia.
Con hươu trắng kia, thật là linh vật bên người hủ nho Triệu Thức, chỉ là bị cao nhân thi triển bí thuật.
Về phần lão phu tử bị kim thân pháp tướng nắm ở lòng bàn tay, tất nhiên sẽ không phải là Triệu Thức.
Triệu Thức tuy là sơn chủ một thư viện thế tục, thể phách bản thân lại không có tư chất tu hành, học vấn lại không đến mức đạt tới cảnh giới thiên nhân cảm ứng, ở ngày nào đó “đọc sách đọc tới chỗ cùng nhau hiểu ý với thánh nhân”, đột nhiên sẽ có thể tự thành một động thiên nhỏ, cho nên sao có khả năng lập tức liền biến thành mộtkiếm tu Nguyên Anh cực kỳ thưa thớt. Ở Bảo Bình Châu, kiếm tu Nguyên Anh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Địa tiên đáng thương ám sát bất thành này, Thôi Đông Sơn cho dù dùng mông để suy nghĩ, dùng đầu gối để đoán, cũng biết sẽ không phải là tu sĩ bản thổ Bảo Bình Châu.
Quá nửa là tùy tùng tử sĩ bên người tân khoa trạng nguyên Đại Tùy “Chương Đại” kia.
Đệ tử đích truyền của Tung hoành gia, lấy các loại thân phận bí mật hành tẩu thiên hạ, bên người thường thường có một đến hai vị đại tu sĩ đảm nhiệm tử sĩ.
Thôi Đông Sơn ngồi xếp bằng xuống, tặc lưỡi nói: “Coi như tiểu tử ngươi chạy trốn nhanh, một mũi tên hạ hai con chim, trái lại tính kế tốt, Đại Ly Tống thị và Đại Tùy Cao thị cùng bị ngươi tính kế, có phong thái của ta năm đó. Chúng ta thực sự nên trò chuyện cho đàng hoàng, ngươi nghĩ đi, thiếu chút nữa phá hỏng việc lớn của ta, không mang thần hồn ngươi nhét vào trong túi da một người đàn bà, ta theo họ ngươi? Ừm, còn phải là hoàng hoa khuê nữ! Muốn ngươi hiểu được một đại lão gia đổ máu không đổ lệ, thật ra không tính là anh hùng hảo hán gì cả.”
Thôi Đông Sơn nhìn như đang lảm nhảm, thực ra một nửa sức chú ý đặt ở trong lòng bàn tay pháp tướng, một nửa khác thì ở trong bụng Thạch Nhu.
Đối với loại tử sĩ hiện thân này, căn bản không cần làm nghiêm hình tra tấn cái gì, trên người cũng tuyệt đối sẽ không mang theo bất cứ vật nào tiết lộ dấu vết để lại.
Không phải Thôi Đông Sơn đang nhìn chằm chằm thanh phi kiếm Ly Hỏa kia?
Tuy hắn pháp bảo vô số, nhưng trên đời này ai còn chê nhiều tiền?
Kiếm tu Nguyên Anh kia mặc dù không có phi kiếm bản mạng có thể khống chế, nhưng chiến lực vẫn cực kỳ không tầm thường, lấy dương thần thân ngoại thân, đánh nát nắm tay kim thân pháp tướng, lại âm thần xuất khiếu, ba kẻ đều tự chọn lựa một phương hướng chạy trốn.
Trong đó chân thân thể phách bị thương thê thảm nặng nề, chạy trốn nhìn như chậm nhất, đột nhiên một tia chớp vẽ hình cung, vội vàng rơi xuống, đáp ở tiểu viện, vẫn chưa từ bỏ ý định đối với chuyện ám sát.
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi ở đầu vai pháp tướng kia thở dài, “So đấu âm mưu quỷ kế với ta, ngươi đứa cháu nội ngoan này xem như gặp lão tổ tông, phải dập đầu vang.”
Viễn du âm thần bị một vị pháp tướng Nho gia thánh nhân từ phương hướng đối ứng hai tay chắp lại vỗ, đập thành bột phấn, linh khí kích động tản mạn khắp nơi, xem như một khoản bồi thường đối với Đông Hoa sơn.
Dương thần thân ngoại thân kia thì bị một kim thân pháp tướng thánh nhân khác đánh vào trong hồ nước thư viện, pháp tướng một chân đạp xuống, sóng to tung tóe lên, giẫm thân ngoại thân kia thành mảnh vụn.
Tên lão Nguyên Anh kia đã là hồn phách không được đầy đủ, lại không có phi kiếm có thể khống chế, muốn để một viên kim đan nổ tung, muốn kéo theo toàn bộ sân nhà chôn cùng mình.
Chỉ là lão nhân đột nhiên cứng đờ.
Thanh phi kiếm tiên nhân “Kim Thu” mà năm xưa Thôi Đông Sơn chơi cờ với người ta thắng cược được, đã đóng đinh vào kim đan của lão nhân, vặn một cái nát tan.
Sau đó trên người lão nhân “bò đầy” từng văn tự cổ quái màu vàng đen, hơi khác với lúc Mao Tiểu Đông tọa trấn tiểu thiên địa là chữ vàng hạo nhiên chính khí.
Thôi Đông Sơn đứng ở trước người “Triệu Thức” này, ở trên mặt lão nhân quét một cái, tháo xuống một tấm “da mặt” thượng thừa máu tươi đầm đìa do Mặc gia bí chế, lại lấy đầu ngón tay bóc ra tầng da thịt vốn thuộc về tướng mạo sẵn có của lão nhân kia, run lên vài cái, chấn động rớt xuống máu tươi cùng thịt nát, thu vào trong tay áo, ngẩng đầu nhìn “khuôn mặt” khủng bố có thể thấy được xương trắng đó, cười nói: “Cảm tạ nha, giúp ta kiếm một khoản nho nhỏ.”
Lão nhân đã không thể mở miệng nói chuyện, chẳng những da thịt cả người vỡ vụn như mảnh vỡ đồ sứ, ngay cả tròng mắt cũng phủ kín vết rạn, tàn phá không chịu nổi như thế, lão nhân chỉ có ở sâu trong thần hồn kịch liệt kích động, tràn ngập thù hận và không cam lòng.
Thôi Đông Sơn trợn mắt, đi ra một bước về phía trước, cùng người nọ mắt to trừng mắt nhỏ, “Sao hả, muốn dùng ánh mắt giết chết ta à? Đến đây, cho ngươi cơ hội!”
Một lát sau, Thôi Đông Sơn bấm tay búng ở cái trán đối phương, lão nhân thật ra sinh cơ đã hoàn toàn đoạn tuyệt bay ngược ra ngoài, ở không trung hóa thành một cơn mưa máu.
Thôi Đông Sơn đứng ở trong sân, đi về phía nhà chính, trong lúc đó đi ngang qua Tạ Tạ ngã xuống đất ngất không dậy nổi, căm tức nói: “Thứ vô dụng.”
Một cước đạp Tạ Tạ bắn vào trên tường.
Vu Lộc đứng ở tại chỗ, hơi cười khổ.
Thôi Đông Sơn đi sát ngang qua hắn, tức giận nói: “Ta cũng không thèm nói ngươi.”
Tới gần bậc thang.
Thôi Đông Sơn vỗ đầu, nhớ tới tiên sinh nhà mình lập tức sẽ cùng Mao Tiểu Đông chạy tới đây, vội vàng tùy tay chộp một cái, “đặt” thân hình Tạ Tạ ở hành lang trúc xanh bên kia, Thôi Đông Sơn còn chạy qua, ngồi xổm trước người cô, đưa tay lau qua lau lại mặt nàng.
Cuối cùng liền biến thành một Tạ Tạ đang ngồi mỉm cười.
Thôi Đông Sơn nhìn nhìn, tương đối hài lòng với tay nghề của mình, chỉ là càng nhìn càng tức, tát một cái lên trên mặt Tạ Tạ, đánh cho cô ta tỉnh lại, không đợi Tạ Tạ mơ mơ màng màng nói chuyện, lại một chưởng đánh ngất cô, “Vẫn là khuôn mặt tươi cười vừa rồi thuận mắt hơn chút.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận