Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 975: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh

Chương 975: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu NhChương 975: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh
Chương 975: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngắng Đâu Nhìn Trời (3)
Năm đó trong đội ngũ Đại Tùy viễn du cầu học, Lý Hòe và Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, là cùng khóa lại là đồng hương, tình nghĩa nặng hơn với Vu Lộc và Tạ Tạ nhiều.
Nay Lâm Thủ Nhất đã rất hiếm khi tới thư lâu, ngoại trừ mỗi ngày đi học, phần lớn thời gian đều ở trong tiểu viện tu hành, đây là do một vị phu tử đức cao vọng trọng giúp hắn được thư viện phân phối cho, lão tiên sinh là người trong tu hành, nguyện ý dốc lòng dạy dỗ Lâm Thủ Nhất, không chỉ giúp hắn giải thích rất nhiều chỗ tinh diệu trong bản "Vân Thượng Lang Lang Thư" Lâm Thủ Nhất mang theo bên người, mà còn mang đến cho tiểu viện một vài bí kíp tiên gia mà mình cất kỹ, tùy tiện để Lâm Thủ Nhất duyệt đọc, chỉ cần có thời gian, lão phu tử sẽ đến tiêu viện giải đáp nan đề và nghi hoặc cho Lâm Thủ Nhát.
Một già một trẻ, dù không có danh thầy trò, nhưng đã có quan hệ thầy trò.
Lâm Thủ Nhất ngoại trừ học tập điển tịch kinh nghĩa khô khan, phần lớn tâm tư đều đặt ở tu hành thanh tịnh. Một lòng vấn đạo.
Cuối thu xào xạc, trong thư viện có một tiểu cô nương, nàng chỉ đơn giản là đổi váy đỏ đơn bạc thành ấm dày một chút, về phần áo bông, tạm thời còn chưa dùng tới.
Cô vẫn thường xuyên một thân một mình, đi tới cây cổ thụ trên đỉnh Đông Sơn, ngồi ở đó ngắn người, hoặc là ăn chút bánh ngọt giải thèm, lúc học hành bận rộn cũng sẽ cầm sách vở ngồi trên nhánh cây đọc bài, miễn cho hôm sau bị tiên sinh phạt chép bài, cũng may chỉ cần cô hơi rảnh rỗi thì sẽ sớm chuẩn bi sẵn văn chương phu tử phạt chép, từng chồng từng chồng cất đặt chỉnh tề đã tích lại rất nhiều trong học xá.
Thế nên hiện nay ở Sơn Nhai thư viện cô có thêm một tên hiệu là "Cô nương chép sách”.
Hôm nay, trên tàng cây Lý Bảo Bình lắc lắc bàn chân, đếm đầu ngón tay, dụng tâm tính xem mình và tiểu sư thúc đã xa cách bao lâu.
Lâu như vậy rồi, sao tiểu sư thúc còn chưa tới?
Ánh mắt Lý Bảo Bình thoáng buồn rười rượi.
Ha ha, nếu qua lâu vậy rồi, có phải khoảng cách đến ngày gặp mặt đang càng gần? Lý Bảo Bình lại vui vẻ.
Thế là tiểu cô nương áo đỏ đứng dậy, nhảy nhót trên nhánh cây, tận lực ngó ra xa xa, nói không chừng nhát thời tiểu sư thúc đã đứng ngay dưới chân núi thì sao?
Cạch một tiếng.
Lý Bảo Bình ngã xuống đất, mặt mày xám tro, một thân bụi đắt.
Cũng may kinh nghiệm phong phú, biết được làm sao để té ngã đỡ đau, thế nên Lý Bảo Bình không hề bị thương, chỉ là một thân buốt nhức bằm tím là điều khẳng định.
Tiểu cô nương nhe răng nhếch miệng tranh thủ nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ai chứng kiến quẫn cảnh của mình, lúc này mới tập tễnh đi xuống núi.
Trên đường ởi không ít người chủ động chào hỏi cùng cô, Lý Bảo Bình nhát nhất đáp lại.
Về tới học xá, nhàn tới vô sự, lại bắt đầu chép sách, Lý Bảo Bình liếc nhìn "gia sản" trên bàn, nở nụ cười sáng lạn, hắc, lần sau tiểu sư thúc đến kinh thành Đại Tùy, nàng có thể cúp học nguyên một tuần, sau đó dù phu tử có tính sổ, nàng sẽ có thể chuyển chỗ núi sách này ra cho hắn.
Lý Bảo Bình càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, một tay chấp bút thành thạo chép sách, tay kia vươn ra ngón tay cái, hai mắt sáng rực, chậc chậc nói: "Không hỗ là Võ Lâm minh chủ, bá khí!"
Trên Lạc Phách sơn Long Tuyền quận, sau thu được một phong thơ, tiểu đồng áo xanh rất ít khi ra ngoài lại tới thị trấn nhỏ gửi đi một phong thơ, tự tin tràn đầy, sau đó lần đầu tiên hắn đi Phi Vân Sơn một chuyến, tới Bắc Nhạc điện Đại Ly tìm người tên Nguy Bách kia.
Nhưng sau khi về lại trúc lâu, nữ đồng váy hồng phát hiện hắn có vẻ hứng trí không cao. tuy không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng hẳn là không được thuận lợi.
Tiểu đồng áo xanh không càu nhàu với cô, chỉ một mình tới bên sườn dốc thở ngắn than dài, rất nhanh sau đó đấu chí sục sôi, xuống núi đi tiếp tới trấn nhỏ một chuyến, kiên trì dạo quanh huyện nha và diêu vụ đốc tạo phủ, cách hai ngày, lại đi Long Tuyền quận thành mới xây ở phía Bắc núi lớn, tới tìm quận trưởng Ngô Diên.
Lần này tiểu đồng áo xanh bận trước bận sau, nữ đồng váy hồng nhìn mà chẳng hiểu gì cả.
Tuy ngày thường hắn không máy khi nghiêm túc, nhưng cô biết, hắn tâm cao khí ngạo, phải gọi là mắt cao hơn đỉnh, trước đây đến cả Ngụy Bách đều nhìn không vừa mắt, đừng thấy gặp được Ngụy đại sơn thần, hắn luôn rất là nịnh nọt, nhưng mà nịnh nọt xong, quay đầu liền sẽ nhỗ nước miếng, chứ đừng nói gì tới Viên huyện lệnh, Tào đốc tạo hay là Ngô quận trưởng.
Nữ đồng váy hồng không nhịn được hỏi một tiếng, hắn chỉ nói tiều nha đầu ngươi thì biết cái gì, sau đó quay đầu ghế trúc, ngồi một mình ở bên kia sườn dốc.
Rốt cuộc có một ngày, tiểu đồng áo xanh lần nữa tươi cười hớn hở, đi đứng nghênh ngang.
Nữ đồng váy hồng sợ hắn lại ghét mình tò mò, nhẫn nhịn không hỏi, lần này tâm tình tiểu đồng áo xanh rất tốt, chủ động chuyền hai ghế trúc ra dưới mái hiên, giơ chân bắt chéo gặm hạt dưa, nữ đồng áo hồng nghĩ thầm, không lẽ điên rồi?
Tiểu đồng áo xanh hớn hở cười nói: “Chuyện huynh đệ thủy thần Ngự giang phó thác, ta đã làm thành! Ta đã gửi thư cho miếu thủy thần Ngự giang Hoàng Đình quốc!"
Nữ đồng váy hồng ngạc nhiên nói: "Thủy thần muốn ngươi làm chuyện gì?” Tiểu đồng nhếch môi cười nói: "Chẳng phải Hoàng Đình quốc biến thành phiên thuộc Đại Ly rồi ư? Thủy thần Ngự giang nghe nói ta lăn lộn phong sinh thủy khởi ở Đại Ly, muốn ta giúp hắn đáp cầu dắt mối, trừ cam đoan miếu Thủy thần không bị dỡ ra, tốt nhất có thể để Đại Ly cho hắn một tám biển thái bình vô sự, chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi đó có là gì, giờ chẳng phải đã xong? !"
Thì ra là Thủy thần từ Hoàng Đình quốc gửi thư tới mời hắn làm việc, lúc trước tiểu đồng vỗ ngực cam đoan, trong thư khoác lác rất nhiều, nói huynh đệ Thủy thần cứ yên tâm, chút việc nhỏ không đáng nhắc tới, cứ yên tâm chờ tin tốt của hắn.
Nữ đồng váy hồng oán thầm trong lòng, việc nhỏ? Lúc trước ngươi suốt ngày vò đầu bứt tai, bộ dáng muốn sống muốn chết, tính là cái gì?
Hơn nữa, làm sao ngươi còn không biết xấu hổ nói mình lăn lộn phong sinh thủy khởi ở Long Tuyền, đến cả cần cù tu hành cũng là để không bị người hai quyền đánh chết.
Đoán chừng mỗi lần cả gan xuống núi đều là nơm nớp lo SỢ.
Nữ đồng váy hồng nhẹ giọng hỏi: "Là Ngụy sơn thần giúp ngươi giải quyết?"
Sắc mặt tiểu đồng khẽ biến, ý cười có phần gượng ép, ra vẻ thoải mái nói: "Đó là đương nhiên, quan hệ giữa ta và Ngụy Bách là thế nào, đã quen thuộc như vậy rồi mỗi ngày xưng huynh gọi đệ, chút chuyện nhỏ đó, Ngụy Bách nào dám nói một chữ không, lần thứ nhất leo lên Phi Vân Sơn bái phỏng Bắc Nhạc điện, chỉ là lão Ngụy có việc ra ngoài, ngươi không biết phụ quan Thần Linh Sơn Nhạc điện khách khí với ta thế nào đâu, xếp một bàn yến hội khoản đãi ta, ta nói không cần, bọn hắn cứ phải kéo lấy không cho ta xuống núi, ài, sầu chết ta..." Nữ đồng áo hồng không nói gì nữa.
Nàng không muốn vạch trần da trâu hắn thổi mà thôi, dù sao cũng biết đứa này chết vì sĩ diện.
Tiểu đồng áo xanh nói đến độ nước bọt văng tung tóe, mặt mày hớn hở, chỉ là nói đến cuối cùng liền như trút sạch tinh thần khí, dứt khoát không nói tiếp, yên lặng gặm hạt dưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận