Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1028: Xuất Kiếm Mà Thôi (3)

Chương 1028: Xuất Kiếm Mà Thôi (3)Chương 1028: Xuất Kiếm Mà Thôi (3)
Chương 1028: Xuất Kiếm Mà Thôi (3)
Trường kiếm vốn đang điên cuồng quanh quân bốn phía Định Anh đột nhiên vút lên không hơn mười trượng, tốc độ phi kiếm vốn đã nhanh đến cực trí, lại lấy thế càng nhanh phản lại lẽ thường mà phá không tan biến, sau đó một dải cầu vồng trắng cuốn theo gió chớp từ trời giáng xuống, trường kiếm bổ nứt đầu tường Nam Uyễn quốc, sau đó từ dưới chân tường phá tường mà ra, chớp mắt đã đi tới lơ lửng bên người Trần Bình An trên bờ tường, rung lên ông ông. Bụi đất tiêu tán, Đinh Anh giơ tay lên, tay áo bên phải đã nát hết.
Trần Bình An vươn tay hư nắm chuôi kiếm, khoảng khắc lòng bàn tay chạm đến chuôi kiếm liền buông ra.
Định Anh cười lớn nói: "Sáu mươi năm qua, gân cốt chưa từng thư triển thế này."
Trần Bình An hỏi một câu tương tự: "Sảng khoái lắm phải không?”
Lần trước, Đinh Anh có thể thờ ơ, lần này, sắc mặt Đinh Anh không khỏi có phần khó COI.
Định Anh giậm chân, thân hình thoáng trở nên hư vô mờ mịt, chỉ lờ mờ thấy hai tay bày ra một quyền giá không biết tên.
Sau người Trần Bình An lập tức có thân ảnh một lão nhân đội mũ hoa sen mơ hồ, mười ngón tay ngắt một pháp quyết xa xưa.
Không trung ngoại thành kinh sư Nam Uyễn quốc, hai tay Đinh Anh lật chuyền, trong lòng bàn tay hiện ra một đoàn quang mang gai mắt.
Định Anh vươn hai tay ra, năm ngón như móc câu, trên tường thành xuất hiện hai khe nứt dài hơn mười trượng.
Trần Bình An hư nắm trường kiếm, kiếm khí lấy Tuyết Băng thức phá trận, trường kiếm trong tay thì lấy Trấn Thần Đầu thức trong "Kiếm Thuật Chính Kinh” nghênh địch.
Nhát tâm lưỡng dụng.
Trong khoảng khắc.
Nguyên cả một đoạn tường thành xuất hiện một lỗ hồng cực lớn dài năm trượng, cao sáu trượng.
Nhát thời bụi đất che rợp bầu trời.
Định Anh đứng ở bên lỗ hổng, sừng sững phong phạm tông sư.
Sau lưng có mây mù cuồn cuôn. đây là kết quả khi Đinh Anh không còn cố ý áp chế một thân cương khí bàng bạc trên người, những mây mù không ngừng tụ tán kia cuối cùng ngưng thành đường nét một pho tượng thần, như là thần linh sắp sửa hàng thế.
Thần sắc Trần Bình An thản nhiên, đứng tại bên đối diện, không nhìn dị tượng thiên địa Định Anh tạo ra.
Hắn một tay nắm chặt chuôi trường kiếm, một tay hai ngón hợp lại, nhè nhẹ vuốt dọc thân kiếm từ trái sang phải.
Đây là chiêu Trần Bình An học được từ trong Sơn Thủy Trường Quyển của Văn thánh lão tú tài. Dù chỉ mới có vài phần.
Thanh trường kiếm kiệt ngao không thuần bát chợt rít lên, tựa hồ đang kêu hét cộng hưởng cùng Trần Bình An.
Dường như cuối cùng nó đã thừa nhận Trần Bình An, đang nói với Trần Bình An, ngươi có gì lời gì muốn nói với phương thiên địa này?
Cứ việc lên tiếng là được!
Trước đó, đến cả trường kiếm Trần Bình An cũng không nắm được, cho nên chỉ có thể hư nắm kiếm khí, chứ không phải thực sự một kiếm trong tay.
Giờ mới là lúc kiếm chân chính đi tới nhân gian. Trần Bình An đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm, khoảnh khắc kia, từ trong khe hở tay trái phóng ra quang minh sáng ngời.
Như một vằng trăng tròn thăng lên, tuôn ánh sáng khắp bốn phương tám hướng, chiếu rọi thiên địa.
Vốn đang là ban ngày sáng trưng, nhưng lúc này cả tòa kinh thành Nam Uyễn quốc như càng sáng ngời thêm mấy phần.
Cầm kiếm rồi.
Nhật nguyệt cùng lúc xuất hiện.
Thanh trường kiếm không có vỏ, chỉ là Trần Bình An vẫn làm ra tư thế rút kiếm ra khỏi vỏ.
Định Anh kinh ngạc phát hiện mình không cách nào vượt qua đạo lỗ hỗng này, tuy chắn kinh, lại không hề sợ hãi, cương khí sau người ngưng thành một pho tượng thần cao ba trượng, cúi nhìn một người một kiếm nhỏ bé kia.
Trong lòng Đỉnh Anh biết rõ, mình không lui được nữa.
Hắn rõ ràng bát động như núi, nhưng lại có hai tay hiện ra trước người, sau đó biến ảo ra vài chục cánh tay, khiến người hoa cả mắt, có Phật Gia ấn, Thuyết Pháp án, Thiền Định án, Hàng Ma án. Thi Nguyên án. Vô Úy ấn, mỗi một pháp ấn đều kim quang rực rỡ.
Có pháp quyết Đạo gia, Tam Thanh chỉ, Ngũ Lôi chỉ, Phiên Thiên Ấn, Thiên Sư án. Mỗi một pháp ấn đều có cương phong phát phơ, lôi thanh quanh quần.
Còn có tụ cương của Du Chân Ý, băng quyền của Chủng Thu, chỉ kiếm của Kính Tâm Trai, Ma Đao của Lưu Tông, Hồ Thương của Trình Nguyên Sơn...
Động tác pho tượng thần linh kia cũng giống hệt, Đinh Anh có pháp ấn, giá thế gì, nó liền có cái đó, hơn nữa thanh thế càng lớn. Một thân tu vi võ học của Định Anh tập hợp sở trường của trăm nhà thiên hạ.
Du Chân Ý đứng ở đỉnh đạo pháp thiên hạ này, Lục Phảng đứng ở đỉnh kiếm thuật, Chủng Thu đứng ở đỉnh quyền pháp, Lưu Tông đứng ở đỉnh đao pháp...
Nhưng ở nơi cao hơn đỉnh quần sơn thật ra còn đứng một người sớm đã vượt quá tầng trời, đó là Đinh Anh. Khiến cho ở Ngẫu Hoa phúc địa này, Đinh Anh như là mặt trời giữa trưa.
Điều này thực sự quá không đạo lý.
Trần Bình An chỉ có một kiếm. Xuất kiếm mà thôi.
Một kiếm sau.
Thần linh nứt vụn.
Vạn pháp đều phá.
Không tháy Đinh Anh.
Con phố trong thành, từ lúc song phương vừa ra tay đã đánh cho long trời lở đất.
Lúc này vẫn đang đại chiến Say sưa.
Một thanh Lưu Ly phi kiếm như thần vật khai mở linh trí, chỉ với một thanh kiếm đã có thể sít sao quấn chặt Ma Đao Nhân Lưu Tông.
Thanh Dịch Cốt đao (1) danh chắn thiên hạ của Lưu Tông đã được hắn dùng một đời, chưa từng sứt mẻ chút nào, nhưng trận chiến hôm nay không chỉ không sờ tới được một góc chéo áo Du Chân Ý, còn bị phi kiếm chém cho toác ra mấy lỗ thủng.
(1) đao róc xương
Lưu Tông hoàn toàn không kịp đau lòng.
Chỉ cần phân tâm, sẽ chết.
Phi kiếm lăng lệ, tốc độ cực nhanh, cương khí tràn ngập phương viên hơn mười trượng, Lưu Tông thân ở trong đó, khó tránh khỏi cảm thấy bó tay bó chân.
Chưởng môn Hồ Sơn phái Du Chân Ý không hồ là chân thần tiên.
Ít nhất đủ sức đánh lại hai người như Ma Đao Nhân Lưu tông.
Mà Lưu Tông được xếp thứ năm trong thiên hạ.
Du Chân Ý đã hạ xuống mặt đất, cứ vậy hai tay chắp sau lưng, mặc cho từng quyền của Chủng Thu đánh tới, nhưng không một quyền nào có thể triệt để phá mở cương khí vô hình quanh người hắn, lác đác máy quyền thiếu hơn tác thôi sẽ chạm đến gương mặt Du Chân Ý, lông mi lay động, tóc mai lướt nhẹ, nhưng chỉ thế mà thôi. Chủng Thu ra quyền không ngừng, lại lần lượt vô công mà phản, sắc mặt như thường, ánh mắt sáng ngời, không hề có nửa điểm nản lòng thoái chí, Chủng quốc sư vẫn luôn như thé.
Nhưng càng là vậy, lại càng khiến người cảm tháy xót lòng.
Như thể thế đạo không nên như thế, dễ khiến người sinh ra cảm giác biệt khuất phẫn uát.
Chủng Thu chỉ tập trung ra quyền.
Du Chân Ý thì như tản bộ, một mực tùy ý tiến về phía trước, cùng lắm là vượt qua nơi chiến trường giữa Lưu Tông và phi kiếm, men theo cửa hiệu san sát bên đường, ngắng đầu nhìn một tắm biển, nhìn một bức xuân liên đã úa màu.
Du Chân Ý cười hỏi: "Có phải đang hối hận năm đó không thu lầy thanh tiên kiếm kia?"
"Ngươi lựa chọn con đường đó, chỉ thích hợp cho người đi lại nhân gian, leo núi, ngươi đi không đến nơi cao nhất, cho dù có cho ngươi thêm thời gian ba mươi năm, sau khi leo núi đến tuyệt đỉnh, ngươi sẽ là không đường có thể đi, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận càng nhiều."
"Chủng Thu, từ nhỏ đến lớn, ngươi luôn để ý những chuyện thế nhân không ai để ý. trong mắt của ta, đấy không gọi là hạc giữa bầy gà, đấy gọi là ngu.”
Chủng Thu không thốt nửa lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận