Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1234: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư

Chương 1234: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu HưChương 1234: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư
Chương 1234: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hướng Nam (4)
Lô Bạch Tượng nhặt lấy thanh Kiếm Si Tâm kia, không quên chọc xuống từng nhát kiếm một nơi ngực của những thi thể kia, lúc này mới vào thùng xe.
Trong Lão Long thành, đại tu sĩ lúc trước có thể ở trong thời gian dừng lại âm thần đi xa kia, lão đầu thấp bé đóng vai phú ông gia, giờ phút này đứng ở dưới một thân cây, xoay người ôm bụng cười to, cười ra nước mắt. Sảng khoái lòng người!
Ngàn năm nay, lão nhân chưa từng thoải mái cười to như thé.
Đỗ Mậu lão biến thái kia thì ra cũng có hôm nay!
Hắn lần này vượt châu bắc thượng, vốn chỉ có ý giải sầu, đi gặp đồng đạo nào đó một chút, nào ngờ có thể gặp phải một chuyện hay như vậy.
Vị "Nhất Xích Thương" này thân ở Đồng Diệp Châu, nhưng lại cực kỳ nổi tiếng trong cảm nhận của một số tiên gia trung bình và nhỏ, nhất là các tiên tử của Bảo Bình Châu. Hào khách trên núi này chịu vung tiền như rác nhất, cùng với vị hào khách tự xưng "Ngọc Diện Tiểu Lang Quân" của Vô Địch Thần Quyền bang, thường xuyên ở trong những sơn môn thần thông hoa trong gương, trăng trong nước kia, vì tranh giành vị tiên tử nào đó mà đánh nhau to, đương nhiên không phải đánh nhau thực, mà là đập tiền, hơn nữa cũng không phải là tiền Tuyết Hoa, mà là tiền Tiểu Thử!
Lão nhân thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Hôm nay là ngày lành, không thể chàằn chừ được nữa, phải áp chế tên kia một chút, ta phải xa hoa, lấy ra khí phái nên có! Không thể để tên kia kiêu ngạo nữa. Chỉ là đáng tiếc Tô Giá tiên tử của Chính Dương sơn, một vị cô nương tốt đẹp thanh tú tiên khí nhường nào, ta vốn còn định tự mình đi một chuyến tới Chính Dương sơn, tặng cho cô ấy món pháp bảo, đáng tiếc, chuyện thật đáng tiếc quá đáng tiếc... Còn Thần Cáo tông Hạ Tiểu Lương, Hạ đại tiên tử kia, sao lại rời khỏi Bảo Bình Châu, ta còn muốn chạy đi gặp nàng ấy, ngắm dung nhan một lần, cho dù ở xa xa nhìn một cái thôi cũng được mà...”
Trong phòng bên của hiệu thuốc Khôi Trần.
Trần Bình An luôn ngồi ở trên cái ghế đó. nghe nói cho dù nam nhân kia trên giường bệnh có thể đứng dậy đi lại, về sau cũng sẽ là người bị gù.
Sẽ gù cả đời.
Vốn đã lôi thôi, bộ dạng còn không đoan chính.
Nhớ lại năm đó, ở cửa chính, nhìn các tiên gia trên núi đi vào trần nhỏ, hán tử cà lơ phất phơ tặc lưỡi than thở,"Cô nàng vừa rồi, đùi có thể kẹp chết người".
Ngày đó, thiếu niên gầy gò còn chưa hiểu được ấn ý trong câu nói thô tục kia, còn cười hỏi: "Phu nhân kia từng luyện võ?"
Lúc đó, hán tử không đứng đắn kia thật ra đã là võ phu bát cảnh.
Hôm nay.
Trần Bình An cất giọng khàn khàn: "Trịnh Đại Phong, ta đi đường xa như vậy, từng gặp được rất nhiều người trong giang hồ, ngươi là kẻ xương cốt cứng rắn nhát, lưng thẳng nhát. Xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Giờ này khắc này, người trông cửa trấn nhỏ năm đó, nằm ở trong đệm chăn thấm đẫm máu tươi, không một tiếng động.
Trên mặt biển bến đò bơi cô đảo bên ngoài Lão Long thành kia, tiểu đạo đồng đang đạp chân trên hồ lô to lớn màu vàng óng ánh, đang giơ hai tay ra đầy vẻ đáng thương, bị một lão tú tài nghèo kiết không biết nhặt được cành cây ở đâu tới,"cho ăn gậy vào tay".
Tiểu đạo đồng hốc mắt đỏ bừng kêu khổ không ngừng, Văn Thánh lão gia, chuyện này thực sự không liên quan tới ta, chuyện Lão Long thành lần này, ta không hại Trần Bình An, hắn là tự hắn trêu vào Đỗ Mậu kia, ta cũng không tính ra được, Đỗ Mậu cảnh giới thế nào, xét cho cùng ta không thể đi Lão Long thành chịu chết, ngươi đánh ta như vậy là không hợp quy củ.. Ôi! Đau đau quá..."
Lão tú tài không nghe những câu oán giận này thì còn tốt, vừa nghe thấy lại càng tức hơn, xuống tay ác liệt hơn,"Ngươi là thằng rùa con vô lương tâm, năm đó ngươi xưng huynh gọi đệ với ai? Ai đã cầm tay nói chuyện vui vẻ với ngươi? m? Cầm đũa lên ăn cơm buông đũa chửi con mẹ nó đúng không? Lỗ mũi trâu thối dạy ngươi lệch đường rồi, ta phải chỉnh ngươi lại cho ngay ngắn! Còn dám trốn? Đứng nghiêm, đứng thẳng, giơ tay ra!"
Tiểu đạo đồng ngoan ngoãn giơ tay ra, thật sự là muốn trốn cũng không có chỗ nào mà trốn, kêu rên: "Văn Thánh lão gia, ngươi cứ như vậy, ta sẽ cáo trạng lên sư phụ lão nhân gia nhà ta, ngươi thiên vị Trần Bình An như vậy, sư phụ ta cũng sẽ thiên vị ta...”
Lão tú tài thở phì phì nói: "Còn dám bẻm mép, trong bụng lỗ mũi trâu thối suy nghĩ xấu xa thế nào, ta còn không biết hay sao? Thượng bát chính hạ tắc loạn, hôm nay không đánh cho ngươi phục, ta sẽ theo họ ngươi!”
Tiểu đạo đồng khóc to lên oa oa, Văn Thánh lão gia, chúng ta vốn là một dòng họ mà! Hai huynh đệ ta cho dù không phải người một nhà, nhưng hãy nễ tình hương khói này, ngươi đánh ta bớt đi vài cái đi..."
Lão tú tài hừ một tiếng, ném cành cây kia đi, lên tiếng giảng đạo: "Sau này chuyên nhà đến Thanh Minh Thiên Hạ, bớt gây chuyện đi! Chỉ dựa vào chút thông minh của ngươi, chỉ mang tới tai họa. Đạo sĩ bên trong tòa Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu năm tòa thành lớn, thần tiên tiêu dao thì tiêu dao thật, nhưng cũng có nghĩa họ sẽ không giảng quy củ giống như Hạo Nhiên Thiên Hạ, thứ bọn họ không muốn nhất, chính là hai chữ quy củ."
Tiểu đạo đồng đặt mông ngồi lên trên hồ lô lớn màu vàng, sau khi lau nước mắt, ra sức rung rung hai tay, ngắng đầu, tò mò hỏi: "Sư phụ lão nhân gia chưa nói muốn đi tòa thiên hạ nào.”
Lão tú tài trừng mắt nói: "Ngươi biết cái rắm gì."
Tiểu đạo đồng ồ một tiếng, "Ta biết cái rắm, sau đó ta biết ngươi là Văn Thánh lão gia..."
Lão tú tài cười ha ha, lại chộp lấy cành cây đã trôi đi theo nước biển kia, tiểu đạo đồng thì tự mình đứng lên, giơ thẳng tay ra, lại bắt đầu một lượt ăn đòn mới.
Tiểu đạo đồng đã có ý nghĩ chết đi cho rồi. Cành cây khô nhỏ bé không có gì đặc biệt, nhưng khi bị lão nghèo túng cầm lấy trong tay thì lại không thua gì phi kiếm của kiếm tiên.
Lão tú tài liếc nhìn phía tây nam bên kia, ném cành cây khô, vỗ một cái lên trên đầu của tiều đạo đồng,"Mau cút đi, về sau nhớ cúp đuôi mà làm người."
Chiếc hồ lô lớn màu vàng phiêu đãng đi xa, tiểu đạo đồng đứng ở bên trên đột nhiên đưa lưng về phía lão tú tài, xoay người ngoáy mông, không quên quay đầu làm mặt quỷ.
Lão tú tài giơ một ngón tay, xoay nhe. cành khô kia 'vù' môt cái, vừa vặn chọc trúng một bên mông của tiểu đạo đồng.
Tiểu đạo đồng rút cành khô kia vứt bỏ, nhảy cẵng lên, vội vàng khống chế hồ lô dưỡng kiếm dưới lòng bàn chân hỏa tốc rời đi.
Xem ra lần lộ diện này, lão nghèo hèn đã nổi cơn giận không ít, cho nên muốn lấy hắn để xả giận.
Tiểu đạo đồng lau nước mắt trên mặt, người nhỏ mà ranh ma, hắn thở phì phì nói: "Tức chết lão phu! Về sau không xưng huynh gọi đệ với ngươi nữa.”
Vù một cái. Cành cây khô lại chọc trúng bên mông còn lại.
Lão tú tài đuổi tiểu vương bát đản kia đi rồi, sau đó hướng về phía tây nam chợt lóe rồi biến mắt.
Kiếm khí ngút trời.
Nước biển chắn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận