Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 617: Phong Vũ Dạ Hành (2)

Chương 617: Phong Vũ Dạ Hành (2)Chương 617: Phong Vũ Dạ Hành (2)
Chương 617: Phong Vũ Dạ Hành (2)
Trần Bình An bắt chuyện cùng đạo sĩ Trương Sơn rồi, mới biết được cả hai đều phải nam hạ, Trần Bình An là vì một lý do khó hiểu, Lục Trầm cùng Dương lão nhân đều yêu cầu hắn rời thuyền ở Nam Giản Quốc, không dám bỏ bớt việc, đi hướng cửa ra tiếp theo ở Lão Long thành, mà đạo sĩ kiếm gỗ đào là đói khổ bức bách, thật sự là không ở nổi trên chiếc đò này, thật sự nếu không rời thuyền, nhắm chừng phải làm tạp dịch cho côn thuyền mới có thể kiếm được cơm ăn.
Hai người tính tình hợp nhau, liền ước hẹn cùng nhau nam hạ, về phần khi nào rẽ lối mà đi, tạm thời không để ý tới. Cửa ra nơi hai người rời thuyền, ở biên cảnh phía nam Nam Giản Quốc cùng phía bắc Cổ Du Quốc, đạo sĩ Trương Sơn biết sơ sơ nhã ngôn Bảo Bình châu, liền giải thích với Trần Bình An về quê cha đất tổ của Cổ Du Quốc, thì ra hoàng đế Cổ Du Quốc họ Sở, quốc danh lai lịch, cũng có truyền thuyết, tương truyền thời đại thượng cổ, có một vị nữ thần phụ trách chuyện báo xuân, đồng thời chưởng quản thiên hạ cỏ cây sinh sôi khô héo, duy chỉ có cảnh nội Cổ Du Quốc có một gốc cây đại thụ, thu xanh xuân khô vàng, luôn chậm một nhịp, khiến cho nữ thần căm tức không thôi, liền sắc lệnh cây này, trời sinh không khai khiếu, rất khó trở thành tinh mị. Đây là xuất phát của cụm từ "mụn cây gỗ" của đời sau.
Đạo sĩ Trương Sơn là Luyện khí sĩ tam cảnh, cảnh giới chưa củng có, nhưng chuyện trèo đèo lội suối, là đạo nhân trong đạo thống của Long Hỗ Sơn, mặc kệ ký danh hay là không ký danh, đều rất quen thuộc.
Đạo nhân trẻ tuổi lưng đeo kiếm gỗ đào, trước khi vào núi, còn lấy từ trong bao quần áo ra một cái chuông đồng, treo lên phần đuôi kiếm gỗ đào, giải thích cùng Trần Bình An: "Đây là Thính yêu: linh, thịnh hành nhất ở trong đạo môn, tương tự một bức Bạch trạch đồ của nhân thủ Luyện khí sĩ, chiếc chuông này của bằần đạo phẩm tướng tháp nhát, chỉ có thể xem như đồ vật hàng yêu nhập môn, sau khi quán chú linh khí, trong vòng mấy canh giờ, sẽ có thể cảm giác được sơn trạch yêu quái cao hơn bần đạo một cái cảnh giới, bần đạo hôm nay mới tam cảnh, điều này có ý nghĩa sẽ không thể nhận thấy được đại yêu ngũ cảnh."
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Nào có ai như ngươi gặp gỡ người khác không bao lâu, liền hê lên tu vi mình sâu cạn?
Lại còn là "đại yêu ngũ cảnh”?
Trần Bình An có chút không chắc, chẳng lẽ mình cùng vị đệ tử ngoại sơn Long Hỗ Sơn này không phải đi chung một thiên hạ, một giang hò? Hai tiểu tử kia nhà mình, tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phán, đều là Luyện khí sĩ trong ngũ cảnh, ở quê nhà mình bên kia, tiểu đồng áo xanh còn không phải mỗi ngày rêu rao phải tranh thủ nếu không sẽ bị người ta một quyền đánh chết? Tuy Trần Bình An nghi hoặc vô cùng, nhưng mà quan cảm đối với đạo sĩ trẻ tuôi lại tốt rồi vài phần.
Đạo sĩ trẻ tuổi không chú ý tới nghi hoặc của Trần Bình An, vẫn ở bên cạnh an ủi "Trần công tử","Nhưng Trần công tử yên tâm đi, trên núi bọn ta thường nói, bất cứ tiên gia bắt đầu bằng chữ tông là môn phong chính phái, nội trong ngàn dặm hạt cảnh, tuyệt không đại yêu quấy phá, đạo lý rất đơn giản, nhóm đại yêu không có lá gan làm hại nhân gian như vậy. Một khi bị tiên sư trong ngũ cảnh biết được, nói không chừng sẽ bị chém đầu ngay hôm đó, đúng không?”
Trần Bình An cười gật đầu nói phải.
Người đọc sách vào núi tìm tiên, hay là những vở kịch lớn trong giấy bút của lịch đại văn nhân, thần tiên cải trang giả trang, dạo chơi nhân gian, trêu đùa thế nhân, cũng là vậy.
Sơn thượng sơn ngoại, giữa đôi bên, ngẫu đoạn ti liên (*).
(*) Nghĩa là ngó sen đứt rồi thì sợi tơ vẫn còn, dấu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Trần Bình An cũng là sau khi lên thuyền, mới biết được bản đồ tam châu bao gồm cả Bảo Bình châu, địa phương giống như Long Tuyền vốn rất ít, rất nhiều dân chúng, sinh sống một đời, lao lao lực lục, cũng chưa từng một lần nhìn thấy cái gọi là thần tiên trên núi.
Đạo sĩ Trương Sơn là một người đạo tâm vô cùng nhiệt tình, sau khi nói chuyện phiếm, nghe nói Trần Bình An xuất môn đi ra bên ngoài thế mà ngay cả một quyển Bạch trạch đồ cũng không mang theo, liền chết sống phải đưa quyển Bạch trạch đồ của mình cho Trần Bình An, nói quyển này chỉ tốn khoảng hai ba văn tiểu tuyết tiền, nhưng mà không khác gì mấy so với Thính yêu linh, là vật nhập môn giá rẻ nhát, xuất phát từ một xưởng tư gia, thô ráp không chịu nổi, khắc bản qua loa, gọi là tặng lễ cũng khó coi, dù sao Trần Bình An ngươi cũng cần gấp một quyên để phòng bị, vừa vặn cứ cầm trước mà dùng, dù sao Trương Sơn hắn đã thuộc từ lâu.
Cái này đại khái chính là thứ gọi là thiện tài đồng tử gặp gỡ tán tài đồng tử?
Trần Bình An không dám nhận không, tiện tay bỏ vào trong tay áo, che lấp tung tích, sau đó khống chế phương tấc vật Mười lăm mùng một, lấy ra hai văn tiểu tuyết tiền, giao cho đạo sĩ Trương Sơn, người sau do dự một chút, chỉ lấy một văn tiểu tuyết tiền, còn nói vật cũ như vậy, một văn tiền đã là bán mắc. Thật ra lúc trước gặp được vị gả y nữ quỷ kia, đạo nhân mù mắt có tặng một bức ÁSưu sơn đồ) tổ truyền sư môn, so với quyển Bạch trạch đồ này của Trương Sơn, quả thật tốt hơn không biết mấy trăm ngàn lần, nhưng Trần Bình An đã chuyển giao cho Lâm Thủ Nhất, hơn nữa Trần Bình An vừa lên núi vừa lật xem Bạch trạch đồ, cũng thú vị không kém, nhất là có một số hình vẽ hội họa tinh quái quỷ mị mà quyển ÁSưu sơn đò) chưa từng ghi lại, càng làm cho Trần Bình An cảm tháy thu hoạch phong phú. Chuyện vào núi, đạo sĩ Trương Sơn cho dù trèo non lội suối mười năm nữa, cũng chưa chắc so được với Trần Bình An chân đát.
Cho nên Trần Bình An đi rất điềm nhiên thong thả, đạo sĩ kiếm gỗ đào tuy không đến mức thở hồng hộc, nhưng cũng không nhẹ nhàng gì.
Trần Bình An không cần thận chặt chẽ giống như ở trên côn thuyền, thời thời khắc khắc, lúc nào cũng lưu ý đến động tĩnh bước chân khi hành tâu, thứ nhất là sau khi Trần Bình An luyện quyền ở trúc lâu, hiểu rõ ràng một đạo lý, tiếng lòng cần có độ thả lỏng. Thứ hai côn thuyền chạy trên biển mây, cùng quốc thổ núi sông phía dưới côn thuyền, cách biệt một trời, Trần Bình An không cần quá mức cẩn thận, cho dù là võ phu tam cảnh tầm thường, đan thương độc mã du lịch hành tâu nơi lãnh thổ một quốc gia, cũng không có uy hiếp quá lớn, cuối cùng, một nguyên nhân quan trọng nhất, là Trần Bình An thực yên tâm đối với đạo sĩ Trương Sơn, loại cảm giác vừa thấy như đã quen từ lâu này, Trần Bình An cực kỳ tin cậy, tựa như phía trước nhìn thấy Tê tiên sinh đứng ở ngoài học thục, Lý Hi Thánh đứng ở cửa nhà Lý thị.
Trần Bình An tin tưởng trực giác của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận