Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1655 - Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (2)



Chương 1655 - Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (2)




Điền Hồ Quân gật gật đầu, ban đầu cô định làm theo theo sách lược do sư phụ đặt ra, sau khi trở thành quân chủ giang hồ, sẽ có một đợt thưởng mạnh cho người có công và giết gà doạ khỉ, tiến hành đồng bộ, có một số thực hiện trên mặt bàn, có một số tiến hành dưới ghế. Chỉ là bây giờ tình hình đang thay đổi, mọc ra thêm một Lưu Lão Thành của đảo Cung Liễu, người này xuất hiện không đúng lúc nên chỉ có thể trì hoãn, đợi đến khi tình hình rõ ràng rồi tính tiếp. Nhưng một số người rục rịch không khôn ngoan, dẫn đến người sau phải tăng cường nỗ lực, ai dám đụng vào rắc rối vào lúc này, vậy thì sẽ giải quyết sổ sách vào một thời điểm thích hợp, thêm thời thế loạn lạc dùng phạt nặng sẽ chết người.
Điền Hồ Quân lặng lẽ rời khỏi phủ Hoành Ba.
Trở về đảo Tố Lân có xây dựng phủ đệ của riêng mình, trong phủ oanh oanh yến yến, khi nhìn thấy "lão tổ" địa tiên này, từng người từng người nịnh hót không ngớt, một số người còn mang chút chân thành, nhưng phần nhiều là giả tình giả nghĩa.
Điền Hồ Quân không thích cũng không chán ghét những thứ này, lăn lộn kiếm cơm ở Thư Giản Hồ, không làm như vậy, hoặc là cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho người ta, hoặc tệ hơn thì sẽ từ từ chết đói.
Đầu tiên cô để hai ông lão tâm phúc cùng chuyển đến phủ trên đảo Tố Lân với mình, thực hiện những vấn đề mà Trần Bình An nêu ra, chuyện những Lưu Chí Mậu đã ra lệnh, lần lượt báo cho họ biết giải quyết vấn đề tương tự, phòng câu cá đảo Thanh Hạp kinh nghiệm phong phú nhất, cùng với hai hòn đảo chư hầu mà cô ta có mối quan hệ thân thiết, cùng nhau hợp tác để giải quyết vấn đề này.
Cô ta một mình đi qua một lối đi bí mật kéo dài mấy dặm, lặng lẽ đi đến căn phòng bí mật mình từng chuyên tâm tu đạo, nằm ở trong lòng đảo bên dưới phủ đệ của đảo Tố Lân, càng xuống dưới, thuỷ vận do linh khí tinh hoa ngưng tụ ngày càng dày đặc, cái gọi là căn phòng bí mật, thật ra là đặt một chiếc ghế bên cạnh một con sông ngầm mà thôi, toàn bộ dưới lòng đất hiện ra màu xanh lục mờ nhạt của thuỷ vận hóa thành, không chỉ vậy, mà bức tường phía trên đầu căn phòng bí mật, còn rỉ ra những luồng ánh sáng trắng như trăng, sau đó lần lượt rót vào miệng giao long khắc trên chiếc ghế.
Điền Hồ Quân ngồi trên chiếc ghế giao long cũ nát, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt đầy vẻ say sưa, hai tay vịn tay cầm ghế, không ngừng có khí giao long và linh khí thuỷ vận xâm nhập vào lòng bàn tay cô ta, điên cuồng rót vào trong mấy phủ khí bổn mệnh kia, long khí kích động, rèn luyện đạo hạnh.
Sắc mặt Điền Hồ Quân méo mó, trên mặt vừa có đau đớn cũng vừa có vui mừng.
Cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
Một giờ sau, Điền Hồ Quân mở mắt ra, phun ra một ngụm khí bẩn thỉu đục ngầu, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay áo, hơi thở đục ngầu chảy xuống dòng sông ngầm vào Thư Giản Hồ, để không tiêm nhiễm ăn mòn linh vận may quý giá của nơi này.
Điền Hồ Quân hơi mệt mỏi, nhưng lại thỏa mãn hơn, con đường tu đạo vốn đầy khó khăn khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng làm người ta vui sướng, hơn hẳn tình yêu nam nữ ở cõi nhân gian, cho nên những lời thề non hẹn biển quyết không thay đổi kia giữa nam nữ kia, trong mắt những luyện khí sĩ Trung Ngũ cảnh thoát thai lột xác, đặc biệt là trong mắt tu sĩ địa tiên, thật sự chỉ là gãi ngứa mà thôi. Chẳng qua không có gì tuyệt đối, nếu bản thân đại đạo đã liên quan đến ải tình, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ dính bùn đất đầy người, không chịu nổi trọng trách, sống chết không thể vượt qua khỏi.
Về vấn đề này, Lý Đoàn Cảnh của Phong Lôi Viên là ví dụ điển hình nhất.
Với thiên phú tu đạo được người đời khen ngợi là kinh tài tuyệt diễm của người này, lẽ ra ông ta phải trở thành kiếm tiên thượng ngũ cảnh kiếm tiên sớm hơn Ngụy Tấn Phong Tuyết Miếu mới đúng.
Một khi ông ta tiến vào Ngọc Phác cảnh, vượt qua rãnh trời kia, Tiên Nhân cảnh cũng có thể là vật trong túi của Lý Đoàn Cảnh.
Đến lúc đó ai sẽ là tu sĩ bản địa số một thực sự của Bảo Bình Châu?
Một vị kiếm tu Thập Nhị cảnh có đủ tư cách không?
Cần phải biết rằng người đứng đầu tu sĩ Bảo Bình Châu ngày nay, Đạo gia Thiên quân Kỳ Chân, cũng chỉ vừa bước vào Tiên Nhân cảnh mà thôi.
Nhưng mà Lý Đoàn Cảnh, một nhân vật phong lưu chiếm khí vận kiếm đạo một châu, lại không thể vượt qua quan ải mà những kẻ như Điền Hồ Quân sẽ không quá để ý.
Đại đạo khó đoán, chính là như vậy.
Điền Hồ Quân gác lại suy nghĩ của mình, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về tương lai của mình.
Trên đại đạo, quang cảnh vô cùng tốt, nhưng cũng không thể chỉ nhìn vào phong cảnh tráng lệ của người khác, bản thân cũng nên trở thành quang cảnh mà người khác ghen tị không thôi, mới là chính đạo.
Khi nghĩ tới tiểu sư đệ đang nằm trên giường bệnh, tâm trạng Điền Hồ Quân trở nên phức tạp.
Sau khi đứng dậy, ngay lập tức rũ bỏ vết bẩn mồ hôi trên váy.
Cô tiến lên vài bước, đứng bên bờ sông ngầm, chìm đắm trong suy nghĩ.
Giữa hai sư đồ Lưu Chí Mậu và Cố Xán, tình cảm trong lòng của Điền Hồ Quân thực sự nghiêng về tiểu sư đệ Cố Xán hơn, chứ không phải một người có lòng dạ thâm trầm kia. Sư phụ vì đại đạo ai cũng có thể giết , hơn nữa sẽ giết người một cách vô duyên vô cơ, trước khi chết cũng không biết nguyên nhân cái chết của mình, cái này mới là chỗ đáng sợ nhất.
Mặt khác, mặc dù Cố Xán kiêu ngạo cố chấp, không biết làm ăn chân chính, nhưng chỉ cần Điền Hồ Quân cô ta kiên trì bền bỉ, trái lại dễ trả bỏ ra một phần mà nhận được hai phần niềm vui bất ngờ. Tiểu sư đệ suy cho cùng vẫn còn là một đứa trẻ, hắn có thể ứng phó với những thế lực tưởng chừng như rễ cây đan xen vào nhau nhưng thật ra chỉ mới nổi trên bề mặt, hắn ta vẫn chưa thật sự hiểu được những mạch gốc rễ giấu kín dưới nước Thư Giản Hồ, cái đó mới là quy tắc thật sự của Thư Giản Hồ. Cố Xán không biết dùng người, chỉ biết giết người, không biết khiêm tốn giữ gìn những gì đã có, chỉ biết mù quáng tiến lên phía trước, suy cho cùng cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Cho nên lý trí nói cho Điền Hồ Quân biết, có thể đặt cược lớn trên người Cố Xán, nhưng tuyệt đốt không thể khuynh gia bại sản để hỗ trợ Cố Xán, hắn ta quá thích nước cờ chiến thắng bất ngờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận