Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1482 - Luyện Chế (4)



Chương 1482 - Luyện Chế (4)




Thậm chí còn đặc biệt có người thích phá đám, một khi nhắm trúng người nào đó gặp phải tình thế bắt buộc, sẽ lập tức làm hỏng khiến người khác chán ghét, một món đồ có giá một đồng tiền Tiểu Thử, cứ nhất định vùn vụt lên giá ba bốn đồng tiền Tiểu Thử, khổ chủ mua hay không mua? Không mua, rất nhiều món tốt bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa, làm chậm trễ việc luyện chế vật bản mạng, làm sao cho tốt đây?
Huống hồ giữa mỗi đỉnh núi tiên gia thông thường càng lân cận, càng lục đục với nhau, ai muốn trơ mắt nhìn đỉnh núi nhà khác có nhiều trung ngũ cảnh hơn, nhất là một vị tu sĩ địa tiên hô mưa gọi gió? Đánh sống đánh chết chưa chắc có, nhưng âm thầm ngáng chân nhau chắc chắn nhiều vô kể.
Cho nên sau khi Mao Tiểu Đông sưu tầm tất cả thiên tài địa bảo xong, Trần Bình An vừa như trút được gánh nặng, vừa có chút lo lắng.
Vật bản mệnh thứ ba luyện chế thế nào đây?
Dựa theo kế hoạch định trước, lúc đó mình nên ở Bắc Câu Lô châu.
Lẽ nào đổi ý lấy phần bồi thường Đại Ly còn lại của thành Lão Long ra đập nồi bán sắt, sau khi Lạc Phách sơn luyện xong xong món thứ ba rồi lại đến ngao du Bắc Câu Lô châu nơi kiếm tu như mây kia?
Trần Bình An khẽ thở dài, chỉ đành nói với bản thân sầu ngày mai thì để ngày mai tính.
Giờ vẫn chưa luyện chế thành công văn đảm màu vàng đã bắt đầu muốn vật bản mệnh thứ ba, không thỏa đáng. Chuyện hôm nay thì hôm nay xong, làm xong chuyện hôm nay thật hoàn hảo trước mới là chính đạo lẽ phải.
Trần Bình An kiềm nén suy nghĩ, tập trung nín thở, cuối cùng lấy ra đồ luyện chế đến từ Thanh Hổ cung Đồng Diệp châu, ngũ sắc – kim quỹ táo.
Sau đó bắt đầu mặc niệm một lượt đạo quyết luyện chế của Mai Hà thủy thần nương nương ban tặng.
Từ đầu đến cuối Mao Tiểu Đông đều không nói chuyện.
Nói nhiều vô ích.
Tu hành là việc của bản thân.
Dù là người truyền đạo, giải thích mấy câu, chỉ điểm mấy câu thì đã tốt rồi.
Cho dù là người hộ đạo, thì lại càng không nhúng tay vào chuyện này, nhiều nhất là người đó bất hạnh luyện chế thất bại, cố gắng bảo vệ căn bản đại đạo của người đó, dốc sức theo đuổi ‘núi xanh còn đó’ của người được hộ đạo mà thôi.
Trước mặt Trần Bình An đã trải đầy thiên tài địa bảo khác nhau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mao Tiểu Đồng đối diện, hỏi: “Mao sơn chủ, thật ra ta có một nghi ngờ, vẫn luôn nghĩ không thông.”
Mao Tiểu Đông gật đầu nói: “Hỏi.”
Trần Bình An hỏi: “Hạo Nhiên thiên hạ của chúng ta có 72 tòa thư viện trấn giữ chín châu, tại sao không phải 720 tòa? Là trung sĩ văn miếu không làm được, hay là Chí thánh tiên sư không muốn làm như vậy?”
Trước khi Mao Tiểu Đông trả lời câu hỏi này, thì chậm rãi nói: “Ta chỉ nói cách nhìn của cá nhân ta, ngươi nghe mà tham khảo, chưa hẳn là chính xác nhưng có thể là một khả năng để ngươi hiểu thế đạo này, sao hả?”
Trần Bình An gật đầu: “Được!”
Lúc này Mao Tiểu Đông mới nói: “Liên quan đến việc này, ta từng nghiên cứu với người khác. Bây giờ có thể đã không còn được bao nhiêu người thế tục nhớ đến, rất lâu trước đây, ừm, phải là trước Tam tứ chi tranh , Ngai Ngai châu phía Bắc, nhận được lời đề nghị của lão tổ tông nào đó một trong tứ đại học giả năm xưa, được sự ủng hộ sức mạnh của Lưu Thị, cùng với cái gật đầu đồng ý của Á Thánh, từng xuất hiện một nơi lúc đó được gọi là ‘đất nước vô sầu’, dân số khoảng hơn mười triệu người, không có luyện khí sõ, không có bách gia chư tử, thậm chí không có tam giáo. Ai nấy đều không lo cơm áo, ai nấy đều đi học, kiến thức và đạo lý mà các phu tử tiên sinh truyền lại, đều là nội dung tinh túy của tứ đại học giả và bách gia chư tử, nhưng cố gắng không vượt qua tôn chỉ học vấn căn bản của mỗi người, có điều chủ yếu là lấy sách cổ Nho gia làm chủ, còn lại là bách gia làm phụ.”
Nói đến đây, Mao Hiểu Đông chậm lại.
Nói rất chậm, cực kỳ nghiêm túc.
Cho tới giờ phút này, Mao Tiểu Đông thân là thánh nhân của thư viện, cũng hiện rõ có chút mệt mỏi.
Trần Bình An lên tiếng hỏi: “Tiên sinh học thục là hiền nhân quân tử thư viện được dày công lựa chọn kia sao?”
Mao Tiểu Đông lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì dù thành công thì phong tục một nước nhiều nhất là phát triển thành một châu, nhưng lại làm tám châu khác đói chết, lấy tám châu để chống đỡ văn vận một châu an vui, ý nghĩa ở đâu? Cho nên Lưu Thị Ngai Ngai châu dưới sự giám sát của các phe, giai đoạn trước đã bí mật chuẩn bị gần 40 năm, các phương diện đều buộc phải có được sự chấp nhận của người đại diện của bách gia chư tử có mặt, chỉ cần một người phủ định thì không cách nào đưa ra thực hiện, đây là yêu cầu duy nhất mà Lễ thánh đề nghị trong một lần lộ mặt duy nhất.”
Trần Bình An tò mò hỏi: “Kết quả cuối cùng không hoàn toàn như ý muốn sao?”
Mao Tiểu Đông gật đầu: “Nếu không thì cũng sẽ không có trận chiến Tam tứ sau này.”
Trần Bình An rơi vào trầm tư, suy nghĩ tại sao lại thất bại.
Một mớ rối ren.
Mao Tiểu Đông nhỏ giọng nói: “Từ Chí thánh tiên sư đến Lễ thánh, một người trình bày nhân nghĩa đạo đức, một người lập ra cơ cấu quy tắc cụ thể, tại sao vậy?”
Mao Tiểu Đông tự hỏi tự trả lời: “Trước khi trả lời câu hỏi này, ta cũng từng thỉnh giáo người đó, tại sao Chí thánh tiên sư và Lễ thánh sau khi thiết lập chắc chắn địa vị độc tôn và chính thống của Hạo nhiên thiên hạ, thì vẫn dung được bách gia chư tử? Tại sao không dứt khoát chỉ để lại kiến thức Nho gia, giáo hóa chúng sanh? Câu trả lời của người đó khiến vướng mắc này của ta được thông suốt hiểu rõ, mới biết được vốn dĩ trời đất lớn như thế, người đó nói, Đạo Tổ đang trông chừng một thứ, cho nên ban đầu đám tàn dư làm loạn kia mới có thể di dời đến Kiếm Khí Trường Thành. Mà Hạo nhiên thiên hạ của chúng ta cũng không có đuổi cùng giết tận đám yêu tộc. Phật tổ cũng chỉ để lại một câu, tiên đoán thời đại mạt pháp chung quy cũng sẽ đến, ‘từ giờ về sau trong pháp luật ta, dù khôi phục cạo bỏ râu tóc, mặc cà sa, phá bỏ cấm giới, hành không như pháp’.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận