Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 923: Ngàn Dặm Tặng Đầu Người (1)

Chương 923: Ngàn Dặm Tặng Đầu Người (1)Chương 923: Ngàn Dặm Tặng Đầu Người (1)
Chương 923: Ngàn Dặm Tặng Đâu Người (1)
Thiếu niên áo bào trắng rơi vào cảnh bị bao vây, không lùi mà tiến tới, sau khi đánh ra máy quyền, đã đánh cho gã kia không còn chút sức lực đánh trả.
Điều này khiến cho toàn bộ đồng bọn đang tham dự cuộc vây săn khó tránh khỏi lo sợ trong lòng.
Nếu không có tráng hán lên tiếng nhắc nhở, tên trận sư phương bắc kia có khả năng đã chết bát đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Lão nhân đang vì mọi người tạo ra một trận pháp bàn sơn đồ thủy, lúc ấy đang ngồi ở trên đất, bó trí mấy cây cờ nhỏ màu vàng đất, cho dù không nhận thấy được chút khác thường nào, hắn vẫn không chút do dự một chưởng đánh lên ngực, đánh nát một tắm Thế thân phù sang quý giấu trong người, vì thế vị trí nơi hắn và một đệ tử thiếu niên đang đứng, nháy mắt chuyển hoán điên đảo.
Trong khoảnh khắc đó, một thanh phi kiếm hư thật khó dò từ trên trời giáng xuống, như chiếc đũa đâm vào nước, kéo theo từng đợt từng đợt gợn sóng, tốc độ cực nhanh.
Thiếu niên đang ngơ ngác bị một phi kiếm thật lớn chém ngay tại chỗ, bổ từ đầu lâu đến phần eo, một phân thành hai, hai mảnh xác chết ngã xuống đất, xổ tung ra những thứ trong bụng, cực kỳ bi thảm.
Phi kiếm lớn hơn rất nhiều so với kiếm khách bội kiếm tầm thường, chui nhanh xuống đất, chợt lóe lên rồi biến mất, phi kiếm rơi xuống đất, mặt đất không có chút biến hóa.
Không nghi ngờ gì, chính là một thanh phi kiếm bản mạng của kiếm tu.
Ngay sau đó, trận sư lại đưa tay vỗ nơi ngực, giống như lại tiếp tục dùng thế thân phù, hạ quyết tâm phải từ bỏ mang sống của đệ tử đích truyền thứ hai, để đảm bảo cho an nguy của mình.
Chỉ là lúc này đây, tu sĩ tà đạo lúc trước trở tay không kịp, đã có đường sống quay về, không khoanh tay đứng nhìn, tuy đứng ở nơi xa xa, nhưng đã lấy ra một chiếc vại nhỏ sơn màu đen khắc đầy phù văn, mặc niệm khẩu quyết, nhẹ nhàng lắc lư máy cái, một luồng khói đen âm trầm phóng lên cao, sau khi rời khỏi chiếc vại phân ra ba luồng, lần lượt đi về hướng trận sư, cô gái cùng Lục Đài đang ngự kiếm đứng ở phía trên cây cao.
Phi kiếm lại không không xuất hiện, vẫn như cũ là rơi xuống chém đầu.
Nhưng mà không phải là chỉ thẳng trận sư dùng phù lục, mà là cô gái vẻ mặt kinh hãi kia.
Khói đen cuồn cuộn hội tụ từ vô số âm vật quỷ mị, che ở trên đỉnh đầu cô gái, giếng như đang dựng một chiếc ô che cho nàng.
Nhưng mà phi kiếm thật sự to lớn quá mức, thế như chẻ tre, tán mãnh phá thủng vách chắn khói đen, vẫn là một kiếm bổ đôi cô gái từ đầu tới đuôi.
Thiếu nữ đậu khấu (1) cứ như vậy chết non trên đại đạo.
(1) Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi. Điển lấy từ hai câu thơ của Đỗ Mục: "Phinh phinh niễu niễu thập tam dư, Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ" ###Z&—-T-=ôñfÂ, g GI45SR— H) (Tặng biệt §Š7l|) Xinh xắn mềm mại mười ba hơn, (Đúng là) ngọn đậu khấu đầu tháng hai.
Vất vả cầu trường sinh, kết quả ngược lại không thể sống quá hai mươi tuổi.
Một tay đỡ lấy thân cây đại thụ, sắc mặt Lục Đài không dễ coi cho lắm.
Thật sự là đạo cao một thước ma cao một trượng.
Tên trận sư kia thế mà không chân chính sử dụng phù thế thân, lần thứ hai vỗ ngực, chỉ là động tác giả, khiến cho mũi kiếm của hắn chỉ hướng cô gái.
Lục Đài thua một nước cờ, nhưng cũng không có gì lo âu, tu hành trên núi, thứ nhất những kẻ vụng về ngốc nghéch, căn bản không tư cách vượt qua cánh cửa sơn môn, thứ hai tính tình có đần độn đến máy, cho dù rất nhiều năm tháng chỉ sống như một chú chó, nhưng cứ như vậy mấy chục năm mấy trăm năm, cho dù thật sự là một chú chó, cũng nên thành tinh.
Cho nên không có người nào là đèn sắp hét dầu. Thanh phi kiếm bản mạng kia tuy thật lớn, nhưng mà tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng, Lục Đài đứng tại chỗ, tùy ý để luồng khói đen mãnh liệt phác sát tới, sau khi phi kiếm chém giết cô gái, trong giây lát sẽ đến trước người chủ nhân Lục Đài, cắt nát luồng khói đen hội tụ từ những gương mặt dữ tợn tràn ngập oán khí đang kêu rên kia.
Tu sĩ tà đạo không ngừng lắc lắc chiếc vại trong tay, cười âm hiểm nói: "Dám phá hỏng âm vật của ta, ta cũng muốn xem ngươi còn có máy lượng linh khí có thể tiêu xài được!"
Từng luồng từng luồng khói đen từ trong vại bay ra, như là đang nở thành một đóa hoa lớn trong lòng bàn tay hắn.
Trận sư thật sự cực kỳ sợ tên kia lại đâm mình một kiếm, bắt đắc dĩ, lấy ra một nắm to hạt châu trắng như tuyết, phất tay áo vãi ra, cả chục hạt châu huyền đình xung quanh hắn, tam tài, tứ tượng, thất tinh, bát quái, cửu cung, hạt châu số lượng không đồng đều huyền đình ở những vị trí đã được nghiên cứu kỹ, tạo ra ra từng tòa từng tòa trận pháp hộ thân, sau khi kết trận, hào quang lấp lánh, chiếu rọi trận sư lớn tuổi trở nên quang minh vĩ đại vô cùng. Chỉ là kế từ đó, trận thế đang bày trước đó đã bị trì hoãn, lại bị trễ nãi không ít thời gian.
Tu sĩ tà đạo kia hiếm hoi mở lời, không thuyết phục được lão trận sư sợ chết tiếc mệnh này, vừa khống chế khói đen phác sát Lục Đài đồng thời nhắc nhở nói: "Tranh thủ bày trận, nếu không chúng ta chạy nghìn dặm đường, coi như uống phí, hơn nữa một khi không giết được hai người kia, khẳng định hậu hoạn vô cùng. Ngươi tự suy nghĩ đi!”
Lão trận sư sắc mặt âm tình bát định, càng ngoan độc, triệt hồi một nửa tiểu trận, thu hồi máy chục viên hạt châu, kể từ đó, trằn trọc các nơi bày trận, tốc độ nhanh hơn vài phần.
Phía nam chiến trường.
Ngô hán tử khôi ngô gục trên đất, nôn ra máu không dừng, dường như muốn nôn sạch tâm can ruột gan, mặt đất bị nhuộm màu đỏ tươi một mảng, thê thảm vô cùng.
Hắn là một võ phu ngũ cảnh hàng thật giá thật, một thân tích lũy tháng ngày hoành luyện công phu, cực kỳ khó chơi.
Chỉ là trên võ đạo, chưa từng gặp được minh sư chỉ điểm, đi đường gập ghèềnh gian nan, trụ cột luyện thể tam cảnh vẫn còn trăm ngàn chỗ hở, có thể từ tứ đến ngũ, có thể nói đã là bất chấp hậu quả, cho nên nếu không gì ngoài ý muốn, cả đời vô vọng cảnh thứ sáu.
Người đang sống sờ sờ không thể để bị ngâm trong nước tiểu mà nghẹn chết, vì thế hắn bèn đi đường ngang ngõ tắt phương pháp hắn thỉnh thần, đến từ nửa bản tàn quyển, đương nhiên là "đi săn bắt" mà có được, bởi vì chỉ có nửa quyên đầu, cho nên chỉ biết thỉnh như thế nào, không biết tiễn như thế nào, thỉnh thần dễ dàng tiễn thần khó chính là ý nghĩa này.
Mỗi một lần thỉnh thần chiếm người, trả giá thật lớn, mày mò gần hai mươi năm, cầu xin lạy lục bốn phương tám hướng mua loại tiên thư mật quyên này mới thật vất vả khống chế được di chứng của môn thuật thỉnh thần.
Nhất là hôm nay thỉnh thần được một nửa, thế mà bị thiếu niên áo bào trắng một quyền đánh cho "Thần linh" lui về thần đàn, đối với quy củ nghiêm ngặt thỉnh thần hàng chân mà nói, là vô lễ đến cực điểm, cho nên bị phản lại rất kinh khủng, từng luồng lũ thần hồn từ khiếu huyệt phiêu đãng mà ra, như ba cây hương, lượn lờ dâng lên.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận