Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 941: Ngự Kiếm (1)

Chương 941: Ngự Kiếm (1)Chương 941: Ngự Kiếm (1)
Chương 941: Ngự Kiếm (1)
Chỉ là Lục Đài đã đoán sai, cho dù yến hội đã gần kết thúc, bảo chủ Hoàn Dương cũng không đề cập chuyện hai người ngủ lại ở hạng lộng cổ quái, chỉ nói Phi Ứng bảo vùng khỉ ho cò gáy, chiếu cố không chu toàn, mong hai vị công tử bỏ qua. Nhưng chờ uống xong hớp rượu cuối cùng, người ngoài đều đứng dậy tản đi, Hoàn Dương và phu nhân tự mình dẫn theo Trần Bình An Lục Đài du lãm lầu chính, sau khi đi lên một ban công nơi tầng cao nhát, thời điểm mọi người cùng nhau đăng cao trông về phía xa, Hoàn Thường và Hoàn Thục lần lượt lấy ra lễ vật giống nhau, đều để ở trong hộp gỗ, Hoàn Dương nói là đồ cổ cổ truyền của Phi Ưng bảo, không đáng giá tiền, nhưng cũng coi như hiếm lạ, một chút quà lễ gặp mặt, không đủ thành ý, hy vọng hai vị công tử về sau thường xuyên đến Phi Ứng bảo làm khách, nhất định quét dọn giường chiếu sẵn sàng đón chào.
Lục Đài xã giao giọt nước không lọt.
Y vuốt ve lan can, mặc niệm nói: "Địa phương tốt."
Vì thế cứ như vây khách và chủ vui vẻ tàn cuộc, Hoàn Thục muốn đưa hai người đi tới ngõ nhỏ, nhưng mà bị Hoàn Thường tìm cớ giữ lại, Hoàn Thục tuy trong lòng bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn không cố ý rời khỏi lầu chính, cô nhìn bóng lưng hai người sóng vai đi trên con đường rộng lớn, Hoàn Thường nhỏ giọng nói: "Tà Dương bị trọng thương như vậy, sao muội không ởi thăm hỏi một chút?"
Hoàn Thục nhíu mày nói: "Cha và Hà gia gia đều nói, không cần hắn hành động thiếu suy nghĩ, còn lỗ mãng như vậy, nếu không phải tối nay có tiên sư giá lâm Phi Ưng bảo, như thế nào thu thập cục diện rối rắm? Đào Tà Dương là người đã trưởng thành, còn quản lý một nửa sự vụ Phi Ưng bảo, như thế nào còn hành động theo cảm tính như thế? Mới lăn lộn vài ngày bên ngoài giang hồ, đã không biết trời cao đất rộng...”
Hoàn Thường tức giận nói: "Mặc kệ nói như thế nào, Tà Dương cũng là vì Phi Ứng bảo chúng ta mới chịu trọng thương, muội bớt nói mát mẻ đi! Những lời này nếu như để Tà Dương nghe thấy, sẽ tức giận rời khỏi Phi Ưng bảo, cũng không ai có mặt mũi mà cản lại! Muội thật sự không biết, máy năm nay có bao nhiêu danh môn chính phái nhắm tới thiên phú tập võ và tài cán kinh tế của Tà Dương?"
Hoàn Thục bĩu môi,"Vậy miếu nhỏ không chứa nỗi Bồ Tát lớn rồi, Phi Ưng bảo còn có thể như thế nào? Khóc gào xin Đào Tà Dương lưu lại?”
Hoàn Thường quay đầu, tàn khốc giáo huấn "Hoàn Thục, sao muội càng nói càng vô liêm sỉ vậy! Không phải lương tâm muội bị chó ăn rồi đó chứ? ! Tà Dương với muội là thanh mai trúc mã người trong một nhà cùng nhau lớn lên, lại là huynh đệ với ta..."
Hoàn Thục hốc mắt đỏ bừng. có chút tủi thân và uất ức, lần đầu nhìn thấy ca ca tức giận như thế, run giọng nói: "Nhưng mà muội không muốn gả cho hắn a, hắn thích muội, nhưng muội không thích hắn, muội còn cách nào khác đây?"
Hoàn Thường thở dài, mỗi nhà đều có bản kinh khó đọc, việc này là khúc mắc nan giải.
Tựa như Hoàn Thường không hiểu nổi, vì sao giang hồ tiên tử xuất sắc như vậy, lại nhất kiến chung tình, thích Đào Tà Dương, mà Đào Tà Dương lại không thích người ta.
Vì sao Đào Tà Dương thích muội muội của mình nhiều năm như vây muôi muôi vốn nên nước chảy thành sông, hỉ kết lương duyên, lại không thích hắn.
Về phần Đào Tà Dương nếu như thành thân cùng muội muội, lại có Hà lão quản sự vô hình trung giúp đỡ làm chỗ dựa, nhiều năm vào Nam ra Bắc như vậy, Phi Ưng bảo trong trong ngoài ngoài đều kính phục Đào Tà Dương, như vậy tương lai có một ngày, Phi Ưng bảo có thể thay đổi dòng họ hay không, Hoàn Thường ngược lại không suy nghĩ nhiều lắm, hoặc có thể nói là không muốn suy nghĩ sâu xa.
Đêm thu mát mẻ, tinh hà lấp lánh, sao nhiều chi chít, tựa như những nỗi sầu nơi nhân gian.
Buổi tối hôm nay, khi Trần Bình An và Lục Đài còn chưa đi đến hạng lộng kia, trên đường tới ngoài cửa lớn Phi Ưng bảo, có một vị người ngoài địa phương tiên phong đạo cốt đang đi tới.
Chỉ có bảo chủ Hoàn Dương cùng quản gia Hà Nhai lão nhân xuất môn nghênh đón, đứng kính cần, không khí không náo nhiệt, nhưng mà so với yến hội nghênh đón hai người trẻ tuổi, rõ ràng càng thêm thực té.
Người nghênh diện ởi tới là một vị nam tử cao lớn hai mắt tinh quang nở rô. cưỡi môt con tuấn mã toàn thân tuyết trắng, nhìn mà không ước chừng được tuổi tác, cầm trong tay phát tràn, lưng đeo phù lục bài tử bằng gỗ đào, phiêu nhiên đi tới.
Hai bên sườn yên ngựa có treo hai bó cây tùng bách, rất kỳ quái.
Một cây phát trần, có khắc hai chữ "khứ ưu".
Bảo chủ Hoàn Dương cùng lão nhân hà nhai vội vàng chắp tay, Cung nghênh Thái Bình Sơn tiên sư."
Nam tử trung niên mỉm cười gật đầu nói: "Không cần khách khí, xuống núi hàng yêu trừ ma, là điều nhân nghĩa của người bối sơn."
Không đợi Hoàn Dương mở miệng, nam tử dắt ngựa ngắng đầu nhìn phía trên không tòa thành, "Khí âm sát, quả nhiên rất nặng, nếu ta đoán không sai, Phi Ưng bảo hẳn là vừa mới đổ một cơn mưa to, các ngươi phải hiểu được, đó cũng không phải là một cơn mưa thu bình thường, mà là tà ma quỷ mị chiếm cứ nơi đây, đang thi pháp bày trận, muốn dạy Phi Ưng bảo các ngươi đoạn tử tuyệt tôn."
Hoàn Dương cùng lão quản sự đưa mắt nhìn nhau, Hoàn Dương chắp tay ôm quyền nói: "Chỉ cần tiên sư có thể cứu tính mạng hơn năm trăm nhân khẩu Phi Ưng bảo ta, Phi Ưng bảo nguyện ý vì tiên sư tạo sinh từ (1), giao ra chuôi bảo đao 'Đình Tuyết' tổ tiên trong lúc vô ý thu hoạch được, con cháu Hoàn thị cung phụng Thái Bình Sơn cùng tiên sư thời gian ít nhất trăm năm, dùng hết khả năng, báo đáp tiên sư!"
(1) Đền thờ người đang còn sống, nhưng có sự nghiệp lớn lao, giúp ích cho nhiều người.
Nam tử đột nhiên cười, lay động phát trần,"Cứu được rồi nói sau, nếu không một chuyện thiện duyên, sẽ thành thương nhân mua bán, chẳng phải là một thân xú khí bốc hơi tiền."
Hoàn Dương kích động vạn phần, khóc không thành tiếng nói: "Tiên sư cao thượng! Là Hoàn Dương thất lễ..."
Nam tử không để ý tới, dẫn ngựa đi về phía trước, thể hiện rõ phong phạm thần tiên.
Ban đêm hôm nay, lại có một vị lão nhân phong trần mệt mỏi lôi thôi bái phỏng Phi Ưng bảo, thiếu chút nữa thì đại môn không mở ra, sau lại là bằng hữu của Đào Tà Dương, đạo nhân trẻ tuổi Hoàng Thượng nghe thấy tin tức thì chạy đến, mới tiếp đưa lão nhân vào Phi Ưng bảo, tùy tiện ở tại một hang lông. Hoàng Thương vẻ mặt áy náy, nhưng thật ra lão nhân không hề để tâm, trong đêm khuya ởi quan sát một lát, giữa chừng còn tựa lên miệng giếng, ngửi ngửi hương vị mấy giếng nước.
Sau khi lão nhân vào phòng ở, ồ một tiếng, mũi chân nhón một cái, từ trong viện bắn lên trên nóc nhà, đưa mắt nhìn phía một chỗ, cần thận quan sát một lát, sau khi quay về sân, hỏi: "Phi Ưng bảo đã có cao nhân tọa trấn?"
Đạo nhân trẻ tuổi ngắn người,'Có phải cao nhân hay không, đệ tử cũng không rõ lắm, chỉ biết là Phi Ưng bảo hai ngày trước có hai công tử ca trẻ tuổi tới đây, một vị phong độ phiên phiên, thật sự là có vẻ ngoài rất tốt, một vị khác lưng đeo trường kiếm, không thích nói chuyện."
Lão nhân hỏi: "Lúc trước ngươi cùng Đào Tà Dương gặp nạn, hai người kia không ra tay tương trợ?”
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận