Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1067: Sơn Thủy Chi Tranh (2)

Chương 1067: Sơn Thủy Chi Tranh (2)Chương 1067: Sơn Thủy Chi Tranh (2)
Chương 1067: Sơn Thủy Chi Tranh (2)
Tiểu cô nương gầy gò thiếu chút nữa đã gây họa lớn, nhưng Trần Bình An lần này ngược lại không trách cứ Bùi Tiền, nó không phải người tu hành, không rành quy củ tu hành, hợp tình hợp lý, đây là Trần Bình An hắn dạy không có tới nơi tới chốn, không trách được nó, nhưng nếu Trần Bình An sớm đã nói rõ đạo lý, nó vẫn lỗ mãng như vậy, thì sẽ là chuyện khác.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thấy được chúng nó? Nghe được tiếng chiêng trống?" Khuôn mặt nhỏ của Bùi Tiền trắng bệch, gật đầu nói: "Nghe thấy động tĩnh, nên mới bò dậy, còn tưởng là nằm mơ, đáng sợ quá.”
Trần Bình An giơ một ngón tay, nhẹ nhàng để ở mi tâm Bùi Tiền, giúp đỡ nó an ổn thần hồn.
Một khi không cẩn thận gặp gỡ âm vật dơ bản, phàm phu tục tử mặc dù không thể tháy, đối phương cũng không có ý hại người, nhưng nếu bản thân người đòi dương khí không thịnh, hồn phách rất dễ dàng phiêu đãng bất an, vô hình trung bị thương nguyên khí căn bản, trên đời lưu truyền nhiều các thuyết quỷ quái, có người trúng tà, bệnh không dậy nỗi, thường thường chính là xuất phát từ loại tình trạng này, thuộc loại âm dương đối chọi.
May mà Bùi Tiền cũng không bị gì đáng ngại, Trần Bình An nói cho nó biết: "Tuy không rõ vì sao ngươi thấy được chúng nó, nhưng về sau gặp nữa, nhất định phải coi nhữ mù mắt điếc tai, bằng không rất dễ dàng gặp phải phiền toái, bị đối phương coi là khiêu khích, may mắn đêm nay đội ngũ đón dâu này, nền móng thiên hướng chính thống, nhắm chừng ở đỉnh núi phụ cận, thân phận tương tự quan lại dương gian, mới chưa chấp nhặt chúng ta."
Bùi Tiền lòng còn sợ hãi, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Trần Bình An hỏi: "Máy năm nay ngươi ở Nam Uyễn quốc, có từng nhìn thấy cô hồn dã quỷ trong thành ngoài thành?"
Bùi Tiền vẻ mặt cầu xin, dùng sức lắc đầu nói: "Trước kia ta chưa từng thấy những thứ bản thỉu này, một lần cũng chưa từng!"
Trần Bình An như có chút đăm chiêu, dặn dò: "Ra ngoài ởi xa, lên núi xuống nước, không được lỗ mãng xưng hô chúng nó là 'thứ bản thỉu'."
Bùi Tiền vâng một tiếng,"Nhớ rồi."
Trần Bình An thở dài, an ủi: "Tiếp tục ngủ đi, có ta trông coi, không có việc gì đâu."
Bùi Tiền nào còn dám ngủ, chết sống đòi theo Trần Bình An đi bên suối, nó lần này xem như hoàn toàn thành thật, rụt rè, thậm chí không dám đòi quần áo mới giày mới gì nữa, cảm thấy đi theo bên cạnh Trần Bình An có thể được ăn uống no đủ, đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Trần Bình An một lần nữa cầm lấy cần câu, Bùi Tiền cầm một viên đá vẽ vòng ở trên mặt đất, một lần bị rắn cắn, mười năm sơ dây thừng. lúc này cũng không dám ngắng đầu nhìn xung quanh nữa, luôn cảm thấy chỗ âm u ấn nấp những thứ khủng bố kỳ quái dọa người, hỏi: "Trên quyển sách ngươi cho ta có nói phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, có phải đạo lý này hay không?”
Trần Bình An buồn cười, xem ra là nó từng chịu đau khổ, mới có thể học vô. Tuy câu thánh nhân dạy bảo này không nên chú giải như thế, nhưng cũng không muốn phủ định đạo lý trên sách mà nó thật không dễ dàng gì mới suy ngẫm ra được, bèn nói: "Câu này đạo lý rất lớn, ngươi lý giải như vậy không thể nói là sai nhưng mà xa xa không đủ, về sau đọc sách biết chữ nhiều rồi, tự nhiên sẽ hiểu sâu hơn nữa.”
Bùi Tiền muốn nói chuyện phiếm thêm với Trần Bình An, như vậy mới có thể áp chế sự sợ hãi trong lòng, nó thuận miệng hỏi: "Vậy vì sao trên sách còn có một câu tử bát ngữ quái lực loạn thần (1), vừa rồi ngươi nói nhiều thứ cổ cổ quái quái như vậy, là đạo lý của các phu tử sai, hay là ngươi sai rồi?"
(1) Khổng Tử chẳng nói những chuyện kỷ dị, bạo lực, bạo loạn, quỷ thần
Trần Bình An mỉm cười,"Chỉ cần đọc nhiều sách, đến lúc đó sẽ biết là ta nói sai. hav là đao lý thánh hiền sai rồi."
Bùi Tiền có phần không vui, rầu rĩ không nói lời nào. Nó trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi một câu,"Có phải ngươi đánh không lại chúng nó hay không?”
Trần Bình An bật cười, Chúng ta đã sai trước, có liên quan với ta có đánh thắng được chúng nó hay không sao?"
Bùi Tiền ngắng đầu, ánh mắt rạng rỡ,"Nếu đánh thắng được, ngươi sẽ không cần cúi đầu xin lỗi người ta, nói không chừng chúng nó còn phải xin lỗi, chủ động nhường đường cho chúng ta. ví du như chúng nó khua chiêng gõ trống, ồn ào chết người, thì phải xin lỗi chúng ta, nguyện ý đền tiền thì càng tót."
Trần Bình An hỏi: "Cho dù ta đánh thắng được chúng nó, thì có liên quan gi tới ngươi?"
Bùi Tiền sửng sốt một phen, nặn ra nụ cười, Chúng ta chung một beng mà."
Trần Bình An luôn nhìn chằm chằm suối nước cùng dây câu, như đang nói với bản thân,Đúng sai cũng không phân biệt thân sơ.”
Từ đầu tới đuôi hắn đều chưa đưa ra đáp án rõ ràng, bản thân mình có thể thắng được các sơn thuỷ thần quái đỉnh núi này hay không. Điều hắn sợ chính là sau khi nó biết được chân tướng, trong lòng hoàn toàn không có kiêng kị, không nhẹ không nặng.
Đối với vị sơn thần ở nhà chờ đợi tân nương tử kia, tu vi đại khái ra sao, trong lòng Trần Bình An đã nắm rõ.
Vô luận là huyện lệnh nha môn thế tục, hay là thành hoàng gia quản hạt việc âm minh, nếu là đi tuần, tất có nghi trượng, trong đó có thói quen gõ chiêng dẹp đường, nếu là phẩm cấp thăng lên, tiếng vang sẽ càng nhiều. Lần này bởi vì là đội ngũ đón dâu, tuyệt đại đa số chiêng trống rằm rĩ liên miên không dứt, phần nhiều là vui mừng, cũng không để quỷ sai càm tắm biển gỗ "Yên lặng" "tránh đường", cùng với tấm biển quan hàm vẻ vang bắt mắt nhất kia, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian, vẫn sẽ có những điểm cần chú ý trên quan trường, ví dụ như theo lễ ché, chiêng vang chín lần, lấy nó để mở đường, đại khái cũng là mặt tiền của vị "sơn thần" kia, đang sĩ diện với hàng xóm xung quanh cùng các quỷ mị trong lãnh thổ.
Điều này nói lên viên chức sau khi chết của vị sơn thần kia, xem như một vị phủ quân, trừ miếu sơn thần cùng tượng bùn nung kim thân, còn có tư cách mở phủ đệ của mình, ở Bảo Bình châu và Đồng Diệp châu, cũng tính là quan to biên giới một phương thế ngoại sơn thủy, tương tự vị huynh đệ đảm nhiệm Ngự Giang thủy thần kia của tiêu đồng áo xanh.
Tu vi ít nhất tương đương với luyện khí sĩ lục cảnh, nói không chừng chính là thất cảnh, Long Môn cảnh.
Về phần Trần Bình An có thể đánh thắng được hay không, rất đơn giản, Du Chân Ý thân ở Ngẫu Hoa phúc địa linh khí loãng, cũng đã tu thành cảnh giới tu sĩ Long Môn cảnh.
Trần Bình An vì sao đồng ý đặt cược vào bốn bức tranh cuộn tròn, trừ coi trọng cảnh giới võ học hiện nay của đám người khai quốc hoàng đế Ngụy Tiện, võ điên Chu Liễm, càng thêm để ý tư chất của những người này.
Trên thực tế đối với điều này Xuân Triều cung Chu Phì sớm đã nói rõ, một gã quốc sư Chủng Thu Nam Uyễn quốc, có hi vọng ở trong ba bốn mươi năm chen thân võ đạo cửu cảnh.
Chân thân của trích tiên nhân "Chu Phì", chính là gia chủ Khương thị Ngọc Khuê Tông, còn là Ngọc Phác luyện khí sĩ mười một cảnh, ánh mắt không có sai làm.
Chẳng qua ba chữ "có hy vọng", vẫn còn xa xa mới là ván đã đóng thuyền, dù sao con đường võ đạo không thông thuận, nói chết non là chết non.
Bạn cần đăng nhập để bình luận