Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 794: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (2)

Chương 794: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (2)Chương 794: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (2)
Chương 794: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (2)
Tôn Gia Thụ thực muốn biết đến khi chính mình được treo lên trên tường, con cháu đời sau sẽ đối đãi mình như thế nào, là lão tổ trung hưng vung tay hăng hái, hay là đầu sỏ gây nên mâm tai họa cho gia tộc, hoặc là một kẻ ngu xuẩn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một?
Màn đêm thâm trầm, vị Nguyên Anh lão tổ kia chậm rãi đi vào từ đường, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng an ủi: "Sự bất quá tam, ngươi nguyện ý lựa chọn tin tưởng thiếu niên kia, cược lần thứ tư, đã không dễ dàng gì, thua ở lần thứ năm, không cần ảo não như thế. Vị Kim Đan cung phụng có hy vọng tế thân Nguyên Anh kia, thật ra nguyện ý cùng ngươi đánh cược bốn lần, vốn là có khuynh hướng ở lại tổ trạch Tôn thị, chứ không phải bị Phù Đông Hải lung lạc qua đó."
Tôn Gia Thụ không xoay người, vẫn như trước ngắng đầu ngóng nhìn một bức họa, gật đầu nói: "Điểm này, ta đã nghĩ thông suốt, cũng không khúc mắc nhiều lắm. Đánh cược vào chuyện này, sự tình không thay đổi theo hướng tốt, cũng không thay đổi kém hơn, kết quả ta có thể nhận. Nói lui một bước, Tôn gia ta còn không đến mức thiếu một vị Nguyên Anh cảnh tương lai thì sẽ không sống nồi."
Lão tổ Tôn thị muốn nói lại thôi, liên quan đến đại đạo căn bản của Tôn Gia Thụ, cho dù là hắn cũng không tiện tùy tiện hỏi. Cũng giống ba vị cung phụng tổ trạch Tôn thị, mặc kệ quan hệ cá nhân cùng Tôn Gia Thụ tốt như thế nào, dù cho hiếu kỳ cảnh giới tu vi của tên thiếu niên kia như thế nào, cũng tuyệt không chủ động mở miệng hỏi, mà chỉ là xem như một việc vui vẻ để Suy đoán.
Tôn Gia Thụ mở ra một bàn tay,"Ta qua lại với Trần Bình An, từ đầu tới đuôi, đều chỉ là đang làm ăn. Không phải ta không xem Lưu Bá Kiều là bằng hữu, mà là Trần Bình An người này quá mức kỳ quái, ta không nhịn được muốn đánh một ván lớn ở trên người hắn, biết sao được, Tôn Gia Thụ ta là thương nhân, là gia chủ Tôn gia. Thì ra biết nhiều lắm cũng không tốt."
Tôn Gia Thụ quay đầu, giơ bàn tay kia lên,"Đợi cho Trần Bình An lần thứ hai đánh đuổi kim long trong ánh bình minh, đợi cho Phù gia án binh bát động, để cho tất cả âm mưu của ta thất bại, quay ngược lại làm hại mình, ta mới biết được lần cược này mình đã xuống tay quá mạnh, thế cho nên ta trơ mắt nhìn mình mất đi... một tòa Lão Long thành."
Cho dù là một vị Nguyên Anh lão tổ được thế gian vinh dự gọi là Địa tiên, cũng nhìn không ra bàn tay của người trẻ tuổi kia có gì khác thường.
Nhưng mà lão nhân vô cùng xác định, Tôn Gia Thụ nhìn thấy chính là chân tướng cuối cùng.
Tôn Gia Thụ đầy thần sắc bị thương,"Néu chỉ là thiếu đi Trần Bình An một bằng hữu vốn không phải là bằng hữu, mát đi một tòa Lão Long thành, Tôn Gia Thụ ta bị đánh rơi răng nanh cũng phải nuốt vào bụng, thật ra ta vẫn có thể chịu được! Tiền mất, kiếm lại là được, năng lực kiếm tiền, Tôn Gia Thụ ta tuyệt đối không kém hơn so với bất luận kẻ nào!"
Lão nhân chỉ có thể không nói được một lời, chậm rãi chờ đợi câu tiếp theo.
Tôn Gia Thụ thu hồi bàn tay, nắm chặt nắm tay, run giọng nói: "Nhưng mà trải qua đợt trắc trở này, ta phát hiện đạo thủ tài của mình, vốn vẫn luôn tin tưởng vững chắc là đường đường chính chính, là thương gia đại đạo không thể nghi ngờ, phù hợp nhất là dùng từ chính đại quang minh, bắt nguồn xâu xa từ bát tự tổ huấn, nhưng mà lại bị Trần Bình An mới quen biết không đến một tháng, nghiệm chứng thì ra là cửa hông đường nhỏ, lão tổ thương gia đã sớm di ngôn đời sau, thiên tài như nước chảy, nhanh đến nhanh đi, hưng bột yên vong dã hốt yên (*), cho nên tuyệt đối không thể giữ được."
(*) Trong sách "Tả truyện” có nói: "Vũ, Thang tội kỷ, kỳ hưng dã bột yên, Kiệt, Irụ tội nhân, kỷ vong dã hốt yên". Tạm dịch: "Vua Vũ vua Thang tự trách tội bản thân, nơi ấy bỗng chốc thịnh vượng phôn vinh; vua Kiệt vua [Irụ hành tội người khác, nơi ấy đột ngột suy tàn diệt vong”.
Tôn Gia Thụ quay đầu đi, không để cho lão tổ nhìn thấy khuôn mặt mình.
Hắn hơi hơi cúi đầu, giống nhau cũng không muốn để những gia tộc lão tổ nhìn tháy thần sắc hắn. Lão nhân Nguyên Anh cảnh chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Gia Thụ,"Việc đã đến nước này, chẳng lẽ ngươi nản lòng thoái chí như vậy, chuyện gì cũng không làm?”
Tôn Gia Thụ đặt hai tay bên miệng nhẹ nhàng hà hơi,'Phù gia không hiểu sao lại không hề có động tĩnh gì, làm gì cũng sai chỉ có Tôn Gia Thụ ta. Mấu chốt là bây giờ ta còn chưa xác định, Trần Bình An cho rằng ta là một người như thế nào, đến cùng hắn lại là người thế nào, đây mới là vấn đề máu chót."
Lão nhân nhíu mày nói: "Trần Bình An đối với ngươi như thế nào, khó mà nói. Nhưng tính tình hắn, ngươi còn không hiểu rõ?"
Tôn Gia Thụ bất đắc dĩ nói: "Trước kia ta cảm thấy đã nhìn thấu, cho nên cho dù sau chuyện này hắn đã biết chân tướng, những gì Tôn gia nên có, Trần Bình An sẽ không thiếu một phần, cùng lắm thì về sau là người lạ đã từng quen, cả đời không qua lại với nhau. Nhưng hiện tại, khó mà nói. Ta không xác định Trần Bình An đối với mình đối với người, có hoàn toàn nhất trí hay không.”
Lão nhân vỗ vỗ bả vai Tôn Gia Thụ,"Gia Thụ, ngươi rất thông minh, lại có thiên phú, làm gia chủ Tôn thị, không có vấn đề gì, cho dù là hiện tại bị vướng vào rắc rối này, ta vẫn là cho là như vậy. Hôm nay ta đây sẽ không lấy thân phận lão tổ, không khoa tay múa chân đối với một vị gia chủ Tôn thị, chỉ là trưởng bối nói nhiều một câu đối với vãn bối, dứt bỏ đủ loại tính kế, gia tộc vinh nhục, cùng với đại thế Bảo Bình châu, ngươi đến cùng vẫn là Tôn Gia Thụ, là bằng hữu tốt nhất của Lưu Bá Kiều, Trần Bình An lại là bằng hữu Lưu Bá Kiều giới thiệu cho ngươi, ngươi không ngại lấy đạo bằng hữu vô cùng đơn giản để qua lại cùng nhau, tạm thời sẽ không cần suy xét tới gia tộc nữa."
Tôn Gia Thụ quay đầu, nghi hoặc nói: "Được chứ?”
Lão nhân cười nói: "Không ngại thử xem sao, dù sao sự tình đã không thể nào tệ hơn nữa. Mà có một số việc, không phải ngươi muốn tránh là sẽ tránh được. Cuộc đời này, gặp phải một cái hố nhưng không sợ, cố gắng đi qua là được, có qua được hay không, lại là chuyện khác, tốt xấu gì ngươi cũng đã thử. Như lời ngươi nói, Tôn gia còn chống đỡ được."
Tôn Gia Thụ còn có chút do dự hồ nghi,"Vậy ta sẽ thử xem nha?"
Lão nhân quay đầu nhìn sắc trời ngoài từ đường, Đi thôi. Đừng quên, hôm nay chính là ngày Sơn Hải Quy xuất phát."
Tôn Gia Thụ hít sâu một hơi, xoay người rời khỏi từ đường, tuy đã hạ quyết tâm, bước chân của người trẻ tuổi cũng không được thoải mái.
"Lần này đứa nhỏ Gia Thụ này thật sự thua thảm, thua sợ. Một hơi liên tiếp thua ba lượt, thua Cốc Vũ tiền, bỏ lỡ một vị có hi vọng Nguyên Anh trăm năm cung phụng. Bại bởi Phù gia bát động như núi, cuối cùng thua đạo tâm, bản tâm bắt đầu dao động là trí mạng nhát. Đổi thành là ta đứng ở vị trí này của hắn, chỉ sợ là sẽ còn kém hơn so với hắn, tâm cảnh sớm vỡ vụn, ngay cả cơ hội vãn hồi cũng không có." Lão nhân không tiếp tục nhìn chăm chú bóng lưng Tôn Gia Thụ, một lần nữa nhìn phía những bức họa treo trên tường, cười cười, Có một kiếp này, cũng coi như chuyện tốt. Vẫn tốt hơn tương lai gặp đại họa rồi mát bò mới lo làm chuông. Quá mức thuận buồm xuôi gió, luôn tự phụ cho là thông minh tài trí, chung quy không phải đạo lâu dài. Các vị có nghĩ giống vậy?"
Từng bức họa trên vách tường rằm rằm rung động, giống như đang phụ họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận