Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1205: Đi Đến Lão Long Thành (5)

Chương 1205: Đi Đến Lão Long Thành (5)Chương 1205: Đi Đến Lão Long Thành (5)
Chương 1205: Đi Đến Lão Long Thành (5)
Chu Liễm giơ tay tiếp lấy hai viên đan dược, trực tiếp nuốt vào trong miệng, cười hắc hắc đứng dậy cáo từ Trần Bình An: "Thiếu gia thưởng phạt phân minh, lão nô liền sẽ trung thành và tận tâm đi theo."
Lời vỗ mông ngựa kiểu này, Trần Bình An tự động nghe tai trái lọt tai phải.
Chu Liễm liếc mắt nghiêng đầu nhìn Bùi Tiền đang dán mặt trên bàn, kẻ sau cũng sững sờ nhìn thẳng hắn.
Chu Liễm cứ vậy rời đi. Sau nửa đêm, Bùi Tiền đã đi ngủ ở sát vách, Trần Bình An một mình trong phòng luyện tập lập thung, thở dài một tiếng, đi mở cửa.
Tùy Hữu Biên đứng ở bên ngoài.
Nàng nói: "Ta không muốn Hỏa Long đan và Bố Vũ đan, chỉ cần một viên Tọa Vong đan.”
"Ngươi cũng muốn đi theo Chu Liễm cùng lấy hạt dẻ trong lửa? Là muốn tự tử hay thế nào? Đến tới Lão Long thành cũng không đợi được, ta thấy cho Tùy Hữu Biên ngươi cả bình Tọa Vong đan cũng là lãng phí!" Nói xong, Trần Bình An không mở cửa cho đối phương vào mà ầm ầm đóng cửa lại.
Tùy Hữu Biên mặt không biểu tình đứng im ngoài cửa lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ rời đỉ.
Nửa tuần sau đó, gió êm sóng lặng, biển mây tuyệt mỹ.
Cách tòa đại thành cực nam Bảo Bình châu còn hơn tháng.
Ngày nọ Trần Bình An tới tìm quản sự Thanh Hổ cung phụ trách quản lý độ thuyền, chủ động mở miệng hỏi thăm có bán đan đỉnh thượng phẩm không.
Quản sự nói có, tuy Thanh Hỗ cung không kinh doanh việc này, nhưng tâm huyết cả đời lão cung chủ đều đặt ở luyện đan, thế nên sưu tầm không ít đan lô, nếu Trần công tử đã là bằng hữu của Thanh Hỗ cung chúng ta, như vậy hắn mới dám mở miệng với lão cung chủ, chỉ là lão cung chủ có nguyện ý hay không, một quản sự cỏn con chuyên "xử lý việc lặt vặt" như hắn không dám cam đoan, hắn cần phải phi kiếm truyền tin cho Thanh Hỗ cung trước đã.
Trần Bình An ôm quyền cảm tạ.
Tên Kim Đan cảnh Địa tiên tự xưng "xử lý việc lặt vặt" kia quả thực không biết quá nhiều tin tức, chỉ xác định thanh niên công tử ca này là một đệ tử Tiên gia hào phiệt bối cảnh dọa người, hình như có giao tình gì đó với gia chủ Khương thị cao không thể chạm, bằng không hắn đúng thật không dám tự tiện đáp ứng. Hỏi dò lão cung chủ chuyện bán đan lô, đó chính là đòi mạng sống của lão cung chủ, mỗi một đan đỉnh tạm thời không dùng tới đều được Lục Ung cần thận cát giấu kỹ, chỉ cần không luyện đan, mỗi ngày đều phải đích thân chà lau cần thận một phen.
Phi kiếm truyền tin của Thiên Khuyết phong là đặc sản của một nhà đại tông môn kiếm tu tại Bắc Câu Lô Châu, giá cả đắt đỏ, chẳng qua tiền nào của nấy, rất đáng giá, tốc độ cực nhanh, hơn xa chiếc thuyền này.
Kết quả khi tên quản sự như vừa gặp quỷ kia tới tìm Trần Bình An, Trần Bình An không khỏi có chút chột dạ và lúng túng.
Lục Ủng trả lời là hắn sẽ tự thân đưa tới một đan đỉnh thượng phẩm được cất kỹ nhiều năm. Còn Trần Bình An lúng túng là vì, tiền thần tiên trên người chắc chắn mua không nổi đan đỉnh kia, chỉ có thể đợi đến Lão Long thành, vay tiền của Phạm Nhị hoặc Trịnh Đại Phong mới được. Nhưng như thế thì ngang ngược quá, chuyện buôn bán hình như không nên như thế. Dù sao Trần Bình An sớm đã quen với phong cách mua bán của vị lão nhân cửa hàng Dương gia ở quê.
Trong lúc Trần Bình An ôm đầy áy náy, nhìn thấy vị lão Nguyên Anh phong trần mệt mỏi chạy đến đò ngang, nói rõ việc này, ai ngờ Lục Ung sảng lãng cười to, thần sắc hết sức nhẹ nhõm, thản nhiên đi vào phòng Tràn Bình An, trước là để Kim Đan Địa tiên Thanh Hỗ cung canh giữ ngoài cửa, sau đó Lục Ủng mới xuất ra phương tác vật chứa đan đỉnh mà hắn cực yêu thích, đan đỉnh vừa hiện thế, không trung cách mặt bàn một xích lập tức có từng đợt sương mù bốc lên, mùi thơm tràn ngập cả gian phòng.
Sợ rằng trừ người mù ra, ai cũng đều thấy được đan lô này trân quý dị thường.
Bùi Tiền rón rén đảo quanh bàn, gắng sức nhìn chằm chằm đan đỉnh màu son lớn chừng một tay kia.
Đan đỉnh năm quai, lần lượt là năm con dị thú khép hai chân lại thành thế chân vạc, dị thú há miệng trên viền đan đỉnh, năm luồng sương mù toát ra từ trong miệng chúng, tựa hồ đối ứng với năm sắc thái Ngũ Hành. Vẻ mặt lão Nguyên Anh Lục Ung tràn đầy ngạo khí, chỉ vào đan đỉnh lơ lửng giữa trời, cười nói: "Đan đỉnh này tên là Ngũ Thải Kim Quỹ lô - chất liệu chế tạo chủ yếu của đan đỉnh là Ngũ Hành chi kim. Trước kia ta có một đại phúc duyên, được đến một tòa tiểu động thiên phủ đệ Tiên Nhân đã hoang phé, bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy kinh tâm động phách trong lần các phương thế lực tranh đoạt, ta chỉ là vận khí tốt mới lấy được lò luyện đan này. Bởi vì là phúc duyên, không phải mua sắm mà được, thế nên ta chỉ lấy giá gốc, không dám giở công phu sư tử ngoạm với Trần công tử. năm mươi đồng tiền Cốc Vũ, chỉ cần năm mươi đồng !"
Nói xong lời cuối cùng, lão Nguyên Anh xòe ra một bàn tay.
Khóc môi Trần Bình An thoáng giật nhẹ.
Hẳn năm mươi đồng tiền Cốc VũI
Giá trên trời.
Nhưng sâu trong nội tâm hắn biết giá tiền Lục Ung báo vốn tuyệt đối công đạo đến không thể công đạo hơn, Trần Bình An hít thở sâu một hơi, không chút do dự nói: "Lục cung chủ, ta nhất định phải mua nó, nhưng đã khiến ngươi chê cười rồi, bằng hữu ở Lão Long thành có đồng ý cho ta mượn nhiều tiền như vậy không, giờ ta không dám chắc."
Nói xong, Trần Bình An ôm quyền nói tiếp: "Nếu lỡ như khiến Lục cung chủ mắt công đi một chuyến công cốc, bây giờ ta xin bồi tội trước."
Lục Ung tâm tình phức tạp, nghĩ thầm con mẹ nó nếu như tu sĩ trên núi, không cần biết tu vi cao thấp, đều dễ nói chuyện, hiểu lễ nghĩa như tên Trần Bình An trước mắt, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Nói tới chuyện hắn có chịu bán đi Ngũ Thải Kim Quỹ lô quỷ dị này không, trước lúc gặp gỡ Khương Thương Chân và Trần Bình An, ai dám mở miệng hắn sẽ dám mắng người đó, nếu là Luyện Khí sĩ dưới Nguyên Anh, không chừng còn bị hắn đánh một trận.
Chỉ là lúc này, tâm cảnh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, sau khi về lại Thanh Hỗ cung, Lục Ung mang theo đống tiền Cốc Vũ nhờ phục vụ quên mình mà đổi lấy được, càng nghĩ Lục Ung lại càng hiểu thông suốt một chuyện, đó chính là nên xử lý thế nào trong mối quan hệ với Khương Thượng Chân. Vì thế khi vừa nhận được phi kiếm truyền tin nói Trần Bình An hỏi mua đan đỉnh, hắn không giận mà ngược lại thấy vui, mang đi chiếc đan đỉnh có thể nói là "tích cóp cả đời" này, chỉ cần Trần Bình An ngươi dám mua, Lục Ung hắn sẽ chịu bán!
Trong này lại có một chuyện không người biết, đó chính là phẩm tướng Ngũ Thải Kim Quỹ lô quá cao, ngược lại thành nỗi đáng tiếc của Lục Ung, bởi vì bí quyết luyện vật hắn am hiểu chưa đủ thượng thừa, cùng với thiên tài địa bảo hắn có được, hoặc là người khác đưa tới chỉ đủ cho hắn mỗi trăm năm mới cần dùng đến Ngũ Thải đan đỉnh một lần, hơn nữa mỗi lần ra lò đan dược hoặc là luyện hóa vật, thu chi đều khó cân bằng, thỉnh thoảng còn lỗ vốn, chính bản thân Lục Ủng cũng không thể không thừa nhận, đỉnh này đặt ở Thanh Hỗ cung, đối với Lục Ung hắn mà nói, nó là gân gà, đối với đỉnh mà nói, Lục Ung chính là tên... phế vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận