Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1408 - Món Quà (5)



Chương 1408 - Món Quà (5)




Bùi Tiền chép sách, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là vẻ mặt phẫn uất nói: “Lão đầu bếp, ngươi chờ đó, chờ ta chép sách xong, còn thiếu một trăm hai mươi lăm chữ, đến lúc đó ngươi thê thảm rồi.”
Chu Liễm cười nói: “Sao, là đấu ăn cứt với ta, vẫn là đấu mắng người?”
Trần Bình An nghe mà không chịu nổi nữa, dứt khoát lấy ra tấm Nhật Dạ Du Thần Chân Thân Phù giá trị liên thành kia, cùng khối ngọc bội khắc dấu Long Cung kia.
Bởi vì bị Lý Bảo Châm “mở cửa”, Trần Bình An lại không biết phương pháp đóng cửa, cho nên hai thứ này vẫn luôn bị xói mòn linh khí, chỉ là so với bản thân phù lục và ngọc bội dư thừa linh khí, hầu như có thể xem nhẹ không tính là gì.
Như hồ nước cỏ lau kia ngoài Sư Tử Viên, có người lấy cái cuốc đào ra một cái rãnh nhỏ thoát nước.
Cái này phụ trợ chỗ thiếu hụt trí mạng của võ phu thuần túy vẽ bùa.
Một lửa nóng đổ thêm dầu, như bốn mùa thay đổi liên tục, quá thì không tốt.
Một dòng nước nhỏ chảy lâu dài, như động phủ tiên gia, bốn mùa xanh mãi.
Chu Liễm chậc chậc lấy làm kỳ nói: “Ngọc bội nhìn không ra trò, nhưng lá bùa bảo bối này của Lý gia nhị công tử, hẳn là xem như... Pháp bảo trong pháp bảo tiên gia?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Phù lục nhất mạch, là một nhánh lớn của đạo gia, thiên biến vạn hóa đều thiên cơ. Sau khi vận dụng thuần thục, có thể cho tu sĩ hoành hành bốn phương. Dù là chống lại kiếm tu ăn tiền nhiều nhất, sát lực lớn nhất, cũng có Tỉnh Tự phù, Tỏa Kiếm phù có thể nhằm vào, so với luyện khí sĩ khác sợ hãi kiếm tu như hổ mà nói, đã tính là rất tốt rồi. Huống chi còn có thể mang theo sứ mệnh vạch tội yếm sát quỷ thần, cho nên tu sĩ bình thường đều sẽ mang theo bên mình mấy lá bùa, chuẩn bị cho mọi tình huống, về phần số lượng nhiều ít, phẩm trật cao thấp, đương nhiên phải xem túi tiền của mình.”
Phát hiện Chu Liễm nhìn về phía mình.
Một trận chiến Sư Tử Viên, Trần Bình An trừ lấy sơn vàng vẽ bùa, còn lấy ra cả đống phù lục thượng phẩm quý hiếm.
Trần Bình An cười nói: “Chuyện xưa trong đó, đến Long Tuyền quận Lạc Phách sơn, đến lúc đó lại nói cho ngươi với Bùi Tiền biết, tóm lại, đây gần như chính là nguyên nhân ta chưa giết Lý Bảo Châm.”
Chu Liễm không hỏi nhiều nữa, chà chà tay, “Thiếu gia, cho cơ hội tiếp chiêu?”
Trần Bình An gật gật đầu, đứng lên, “Lần này ngươi xuống tay nặng một chút, không cần lo lắng cho ta có thể chống đỡ được hay không, Chu Liễm ngươi vốn không biết năm xưa ta đã tiếp chiêu cho người ta như thế nào, thấy rồi, mới biết được Trịnh Đại Phong lúc ấy ở hiệu thuốc Lão Long thành tiếp chiêu với các ngươi, thật sự là... Ừm, nếu dựa theo cách nói của Chu Liễm ngươi, chính là nam tử kẻ lông mày cho nữ tử, thủ pháp dịu dàng.”
Chu Liễm cười nói: “Vậy thì tốt. Lúc ấy lão nô đã cảm thấy không đủ lanh lẹ, chỉ là có Tùy Hữu Biên, lão nô xấu hổ không nói thêm cái gì.”
Bùi Tiền đã chép sách xong.
Trần Bình An nói: “Về phòng mình, bằng không đến lúc đó ngươi khẳng định sẽ la lối om sòm.”
Bùi Tiền cao giọng cam đoan: “Không đâu!”
Trần Bình An trước tiên lấy ra một tấm Khư uế phù, dán ở trong phòng.
Kết quả một nén nhang sau, Bùi Tiền chỉ là quan sát hai người luận bàn, đã đầu đầy mồ hôi, kinh hồn táng đảm. Đến về sau dứt khoát chạy tới góc tường bên kia, lật mở hòm trúc kia của Trần Bình An, lấy hộp đa bảo của mình ra.
Nếu là nó cũng phải luyện quyền tập võ như vậy, mới có thể trở thành tuyệt thế cao thủ trong cảm nhận, Bùi Tiền nhất định sẽ làm bộ giang hồ không tồn tại, trên đời này nào có giang hồ này, lật xem chuyện xưa trên sách là được.
Trần Bình An mặc pháp bào Kim Lễ, bớt đi rất nhiều phiền toái.
Cùng Chu Liễm ngồi trở lại bên bàn, lấy ra một bầu rượu hạt sương mua từ kinh thành Thanh Loan quốc, rót cho Chu Liễm một chén.
Chu Liễm uống sảng khoái một ngụm mà cạn, không cần Trần Bình An rót rượu, cầm lấy bầu rượu rót đầy cho mình.
Bùi Tiền nhắc nhở: “Lão đầu bếp ngươi uống ít chút, uống rượu nhiều hại sức khỏe, hơn nữa một bầu rượu hạt sương, cần ba lượng bạc đó.”
Chu Liễm bắt đầu nhấp từng ngụm nhỏ, nhỏ giọng hỏi: “Công tử tính khi nào phá vỡ bình cảnh, chen thân lục cảnh?”
Trong lòng Trần Bình An sớm có định luận, nói: “Đợi một chút nữa đi, có phần cơ duyên, có thể tranh thủ một chút.”
Trần Bình An chưa nói tỉ mỉ cơ duyên là vật gì, dù sao hai chữ “mạnh nhất”, so với võ vận có thể hiển hóa thành khí tượng một quốc gia còn hư vô mờ mịt hơn.
Trần Bình An cười nói: “Muốn ta đi những bí cảnh động thiên phúc địa sau khi tan vỡ kia thử vận khí, giành cơ duyên, đoạt pháp bảo, mong chờ tìm được các loại truyền thừa, di vật tiên nhân, ta không dám lắm.”
Nhưng dựa vào từng quyền một tích góp ra cơ sở võ đạo, chuyện này, Trần Bình An cảm thấy thử một chút cũng không sao.
Nhưng Trần Bình An cũng biết, chỉ cần Tào Từ còn nán lại ngũ cảnh, đừng nói là Trần Bình An hắn, ai cũng không có hy vọng.
Lão đại kiếm tiên cũng từng chính mồm nói, Tào Từ tu dưỡng võ học, bỏ xa võ phu cùng thế hệ quá nhiều, mỗi một cảnh giới, đều sẽ là mạnh nhất thế gian.
Lúc ấy Trữ Diêu còn không phục lắm, nói mặc dù sư phụ Tào Từ là võ đạo đệ nhất nhân của bốn tòa thiên hạ, võ vận cũng có thể hiển hóa hình tượng cụ thể, nhưng trời lớn đất lớn, mỗi ngày đều có gió mây khó đoán, Tào Từ sao nhất định là mạnh nhất mỗi cảnh giới? Không lẽ Tào Từ hắn đời đời là mở cửa hàng, một nhà độc đại, lũng đoạn võ vận thiên hạ?
Lúc ấy Trần Thanh Đô nói một câu khiến Trần Bình An khắc sâu ký ức.
“Tào Từ người ta chính là mạnh như vậy, từ căn cốt, thiên phú đến tính tình, võ vận, đều là như thế, không có đạo lý để giảng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận