Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 767: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (4)

Chương 767: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (4)Chương 767: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (4)
Chương 767: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (4)
Trần Bình An đi cùng mọi người theo thứ tự lên thuyền, lần này cưỡi độ thuyền nam hạ thẳng đến Lão Long thành, chỉ cần tầm hai mươi lăm ngày, bởi vì độ thuyền Dương Chi Đường vượt biển đi xa, tốc độ phải nhanh hơn rất nhiều so với độ thuyền đi trên sông Tâu Long Đạo, hơn nữa trên đường không có ngừng lại giữa chừng. Độ thuyền chỉ có hai tầng lầu, Trần Bình An ở tại phòng lầu một, rộng lớn hơn một chút, những mà không có ban công ngắm cảnh. Độ thuyền thăng lên, xuyên qua một tầng biển mây, đẩy cửa số ra, tầm nhìn trống trải, đỉnh đầu chính là một vằng mặt trời treo giữa không trung, hào quang vạn trượng, biển mây quay cuồng, giống như từng sơn mạch kéo dài màu vàng.
Trần Bình An lại viết Tĩnh Tâm An Bình phù cùng Khư Uế Địch Trần phù, mỗi thứ một tắm.
Tiếp tục đóng cửa luyện quyên.
Trong lúc đó sẽ có đêm giông tố tia chớp lóa lên, có ánh bình minh sáng lạn khi mặt trời mọc lên ở phương đông, cũng có bầu trời thoáng đãng vạn dặm không mây.
Lúc này đây Trần Bình An lục bộ tâu thung, từ nhanh chuyển chậm, thi thoảng cũng sẽ đẩy cửa số ra, nhìn cảnh tượng ngoài cửa số luyện tập kiếm lô lập cọc.
Một ngày nọ, khi hành trình đã đi được hơn phân nửa, có một vị kiếm tiên ngự phong mà đến, lúc ấy độ thuyền vừa hay đang xuyên qua biển mây hùng hậu, tên kiếm tiên tuổi còn trẻ kia gần như là theo sát sau đó, tốc độ cực nhanh, để cho một vài Luyện khí sĩ trong ngũ cảnh đều phải nghẹn họng nhìn trân trối, người nọ ngự kiếm phá vỡ biển mây, đuổi theo độ thuyền, thanh thế kinh người, biển mây phía sau một người một kiếm bị chẻ ra một con đường rộng lớn, thật lâu mới có thể hoàn toàn khép lại.
Hắn chợt ngừng gấp ở phía trước phương hướng di chuyển của độ thuyền, nhẹ nhàng nhảy xuống phi kiếm, sau đó vừa vặn dừng ở mũi độ thuyên, tiêu sái thu kiếm vào vỏ, lập tức có cao nhân Dương Chi Đường tiến đến nghênh đón, về phần có mạo phạm Dương Chỉ Đường hay không, cùng với phá hỏng quy củ cái gì độ thuyền không được cho người lên thuyền giữa chừng, vị Dương Chi Đường trưởng lão kia không đề cập tới nửa chữ, về sau đã chứng minh cử chỉ này của lão nhân mười phần anh minh, bởi vì kiếm tu trẻ tuổi kia tuy đã phá hỏng quy củ độ thuyền, nhưng không phải hạng người ương ngạnh, mà là cười tủm tỉm báo danh hiệu nhà mình, còn chủ động trả hai mươi đồng Tuyết Hoa tiền.
Phong Lôi viên, Lưu Bá Kiều.
Như sắm bên tai, trước sau đều vậy.
Lão viên chủ Lý Đoàn Cảnh, được xưng mười cảnh đệ nhất nhân Bảo Bình châu, đó là lấy lực một người, lực áp cả tòa Chính Dương sơn mấy trăm năm a.
Cho dù người ta đồn rằng Lý Đoàn Cảnh hôm nay đã binh giải, nhưng mà lúc trước trong trận đại chiến cuối cùng kia, Lý Đoàn Cảnh một kiếm tùy tay đánh nát đại trận cảm chế của Chân Võ sơn, Đó là cảnh tượng hùng vĩ ai ai cũng tận mắt chứng kiến. Huống chi đệ tử quan môn Hoàng Hà của Lý Đoàn Cảnh, ngang trời xuất thé, triển lộ ra thiên tư kiếm đạo không thua gì Lý Đoàn Cảnh khi còn trẻ tuổi, đánh cho Chính Dương sơn Tô Giá không còn lực đánh trả, nhất là tư thế vô địch của Hoàng Hà khi đứng ở bên cạnh Tô Giá ngã xuống đất không dậy nỗi, lấy mũi chân dẫm lên chiếc hồ lô dưỡng kiếm hồ tử kim kia, một màn đó khiến cho người ta khắc sâu đến cực điểm vào trong ký ức.
Mà sau khi Hoàng Hà tiếp nhận chức vụ viên chủ Phong Lôi viên, Lưu Bá Kiều cũng thoải mái phá vỡ một cảnh, hơn nữa khí thế tấn mãnh, nghe nói thiếu chút nữa là phá luôn hai cảnh.
Lưu Bá Kiều không để cho lão nhân đi theo, tự mình đi tìm phòng số mười một nơi lầu một, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trước đó Trần Bình An đang dốc lòng luyện quyền, tuy mơ hồ cảm nhận được trận khí cơ gợn sóng khi biển mây khẽ động, nhưng mà thủy chung không dừng luyện quyền lại. Thiên thượng tiên nhân ngự kiếm tiêu dao đi lướt qua độ thuyền trên mây là chuyện bình thường. Cho nên cho dù đã nhận ra tiếng bước chân nơi hành lang, cũng không liên hệ được đó là người ngự kiếm.
Cho nên đợi cho đến khi Trần Bình An mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang cười hề hề kia thì rất bát ngờ. Lưu Bá Kiều vào phòng, sau khi Trần Bình An đóng cửa, ngồi ở giường, sau khi phát hiện hai tắm phù lục, trêu ghẹo: "Trần Bình An, dạo này ngươi nhiều tiền quá ha."
Bởi vì đó là Lưu Bá Kiều, nên Trần Bình An mới không thu hồi phù lục sau khi cho người ta vào cửa.
Trước lời trêu ghẹo của Lưu Bá Kiều, Trần Bình An chỉ cười trừ, tựa lưng vào cửa số, chừa giường cho vị kiếm tu Phong Lôi viên này.
Lưu Bá Kiều hai tay chống lên trên giường,"Ngươi không biết ta một đường đuổi theo ngươi vất vả thế nào đâu, ở Phong Lôi viên sau khi nhận được ký tín do ngươi gửi tại cửa ra Ý Nữ, lập tức tiến đến cửa ra..."
Trần Bình An hỏi: "Không giết người đó chứ?” Lưu Bá Kiều liếc nhìn xem thường,"Giết người nào, tên kia sau khi nghe nói ta là Lưu Bá Kiều, lập tức quỳ xuống dập đầu, ngay cả trên đường đi muốn tát hắn máy cái bạt tai, ta cũng không có cơ hội ra tay, đành phải đi tới cửa hàng cách vách mua lại bình phong, thu vào phương thốn vật, sau đó hỏi cái này hỏi cái kia, tìm hiểu nguồn gốc, thật vất vả xác định ngươi đã lên độ thuyền Dương Chi Đường này, cho nên mới tới đây."
Trần Bình An nghi hoặc nói: "Tìm ta có việc?"
Lưu Bá Kiều hỏi ngược lại: "Phải có việc mới tìm ngươi được sao?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Còn không nữa? Không có việc gì ngươi sẽ có thể đuổi theo xa như vậy sao?" Lưu Bá Kiều bực tức nói: "Con người của ngươi thật nhạt nhẽo, không thay đổi gì so với khi ở Ly Châu Động Thiên."
Trần Bình An suy nghĩ, vẫn là không hỏi chuyện có liên quan đến Chính Dương sơn Tô Giá, nhắm chừng lần đó trên Chân Võ sơn, ba trận đại chiến từng đôi chém giết máu tươi đầm đìa, lúc đó Lưu Bá Kiều ở ngay bên cạnh, trong lòng có lẽ cũng không dễ chịu gì, Trần Bình An sẽ không xát muối lên vết thương, vốn còn muốn hỏi Lưu Bá Kiều có thành công đi tới kinh thành Đại Ly lấy đến thanh phù kiếm kia hay không, nghĩ nghĩ, đề cập đại đạo mật sự, vẫn là không thích hợp để hỏi. Cuối cùng Trần Bình An đành phải hỏi một câu hỏi cực nhạt nhẽo nhàm chán: "Ngươi thực không có việc gì chứ?” Lưu Bá Kiều bát đắc dĩ nói: "Thực sự không có việc gì. Lần đó sau khi ta đi tay không trở về từ kinh thành Đại Ly, kết quả sau khi trở lại Ly Châu Động Thiên đã rơi xuống đắt, không thể gặp được ngươi, nghe nói ngươi đi xa tới thư viện Đại Tùy, sau lại Phong Lôi viên bọn ta lại cùng... Dù sao sau đó ta không nhàn rỗi phút nào, ngươi đừng cảm thấy ta cả ngày không có việc gì làm a, thật ra khoảng thời gian trước ta vừa mới vừa phá quan đi ra, sau khi củng cố cảnh giới thì buồn chán vô cùng, vừa vặn nhận được phi kiếm đưa tin của ngươi mới suy nghĩ thế nào cũng nên gặp mặt cụng đầu một cái, xác định quan hệ huynh đệ kết nghĩa..."
Trần Bình An chịu không nổi Lưu Bá Kiều quá nhiệt thành, không đáp lời. Lưu Bá Kiều ánh mắt u oán, ngón tay xếp thành hình hoa lan, chỉ chỉ Trần Bình An, dùng giọng nói của con gái thẹn thùng nói: "Công tử sao lại tuyệt tình như thế chứ, lúc trước nơi quê nhà công tử trước hoa dưới trăng, non xanh nước biếc, kết bạn đi xa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận