Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1125: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ

Chương 1125: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du PhủChương 1125: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ
Chương 1125: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ (2)
Đương nhiên, Chung Khôi nói lý, không bắt bẻ được lỗi gì.
Chung Khôi đảo mắt vài cái, bày ra tư thế dựng thẳng tai nghe, cười thành tiếng,"Tiên sinh cuối cùng đi rồi, nghĩ hẳn sóng gió tối nay đã được ta ứng phó xong, bởi họa được phúc, ha ha, nói không chừng lần sau quay về thư viện, tiên sinh còn có thể ngợi khen ta vài câu."
Trần Bình An không còn lời nào để chống đỡ, đây mới là Chung Khôi mà hắn quen. Thủy thần nương nương Mai Hà mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa phải hoài nghi thân phận quân tử của người này, có phải làm giả hay không.
Chung Khôi vỗ vỗ bụng,"Bị bát mỳ mà ngươi nói làm gợi lên cơn nghiện rồi, chúng ta đi Bích Du phủ của ngươi ăn bữa khuya?”
Trần Bình An nhíu mày nói: "Cách đó không xa có sạp ăn khuya mà.”
Hôm nay Trần Bình An đã sớm không phải người không rành chuyện đời, tượng thần của Văn Thánh lão tú tài không chỉ bị dọn ra khỏi văn miếu, còn bi người ta đâp. tất cả sách. ở Hạo Nhiên Thiên Hạ đều cám hủy, lúc trước chín châu lớn bảy mươi hai thư viện, hoặc là sơn chủ tự mình ra mặt, ít nhất cũng là một vị quân tử trụ trì việc này, phụ trách đốc thúc các nơi triều đình thừa hành việc này, không thể có sai lầm.
Một khi hắn xen vào trong miếu thủy thần Mai hà, triều đình Đại Tuyền cùng thư viện Đại Phục, chỉ cần bị người hữu tâm lợi dụng, đến lúc đó rất có khả năng hại người hại mình.
Tranh chấp văn mạch đã có định luận, đời sau không cần nhất là giảng đạo lý, vì sao? Bởi vì các thánh nhân đã sớm nói hét đạo lý. Vị thuỷ thần nương nương thân hình linh lung kia, giống như đã thay đổi chủ ý, bắt đầu chủ động mời hai người đi hướng Bích Du phủ, cười nói: "Sạp bên ngoài từ miếu, nào so được với thức ăn khuya của Bích Du phủ ta, đi đi đi, vừa lúc ta mới ấy ra một vò rượu ngon ủ trăm năm, khoản đãi hai vị khách quý."
Nàng là muốn dùng thân phận vị quân tử thư viện này, cáo mượn oai hùm, để áp chế hai vị cung phụng Lưu thị bên ngoài Bích Du phủ nhõng nhão cứng rắn quán lấy.
Nàng đắc chí, cảm thấy mưu kế của mình không thua kém gì con hà yêu kia.
Nàng càng nghĩ càng vui vẻ, ngốc nghéch vui tươi hớn hở.
Trần Bình An có chút bát đắc dĩ, thuỷ thần nương nương cũng quá mức thật thà chút, đây không phải bày rõ ăn khuya Bích Du phủ nhà ngươi không dễ ăn tới miệng sao? Tốt xấu đợi lừa hai người vào phủ đệ, ngươi lại trộm vui cũng không muộn.
Chung Khôi giả vờ mù mắt, coi như không thấy, kéo Trần Bình An, chỉ nói muốn xem vò rượu ngon cất vào hầm trăm năm kia, so được với rượu mơ ủ năm năm của quán trọ hay không. Tối nay hiện thân miếu thủy thần, đã không thể giấu tai mắt người ta, lại có Chung Khôi răn dạy bà lão trông miếu ngay tại chỗ, nữ tử nhỏ lùn liền dứt khoát buông ra tay chân, đưa tay chụp một phát về hướng Mai Hà, nước sông nhất thời kích động không thôi, trào ra một cột nước, ở sau khi lướt lên trên bờ, biến hóa thành một con giao long màu vàng trông rất sống động, dài đến trăm trượng, tới trên núi ngoài miếu, giao long ngoan ngoãn cúi đầu, thủy thần Mai Hà nhảy lên đầu ròng, Chung Khôi kéo Trần Bình An bay lướt lên, đứng ở giữa cổ giao long sông vàng. Nó vặn vẹo thân thể, sau khi từ trên bờ quay về Mai Hà, trườn đi nhanh chóng mãnh liệt về hướng Bích Du phủ ở hạ du.
Dân chúng trên bờ chờ đợi mở cửa thắp hương, tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng cùng thần thông của thuỷ thần nương nương, ai cũng quỳ xuống đất dập đầu. Sau khi đứng dậy khuôn mặt mỗi người đầy vui mừng, cảm giác sâu sắc việc này không giả, nhìn thấy thuỷ thần nương nương hiển linh, đó là phúc khí lớn bao nhiêu!
Ba người ngồi cưỡi giao long do nước sông hóa thành, rất nhanh đã đến tòa Bích Du phủ tch mịch trong núi rừng kia, nhìn như cách sông rất xa, thực ra dưới phủ đệ nối liền với thủy mạch, phủ đệ ở đầu mối một tòa trận pháp, có thể hội tụ tinh hoa nước Mai Hà, hấp thu hương khói khí vận toàn bộ thủy vực Mai hà, đó là gốc rễ lập thân của thủy thần Mai hà, bức thần tượng kim thân kia của từ miếu, chỉ là hiển hóa ra bên ngoài mà thôi.
Đôi thầy trò đạo môn xuất thân Kim Đỉnh quan ở cửa, Bảo Chân đạo nhân Doãn Diệu Phong cùng đệ tử Thiệu Uyên Nhiên, trừ ăn bữa canh đóng cửa của thuỷ thần nương nương, còn ăn một bữa khuya, là lão quản gia bảo đầu bếp làm chút món tủ màu sắc hương vị đều đủ, cộng thêm hai vò rượu ngon, khoản đãi hai vị cung phụng Đại Tuyền tuyên bố không gặp thuỷ thần nương nương thì không rời đi. Trong lòng lão quản gia có chút áy náy, hai vị khách nhân đường xa mà đến, tính tình vô cùng tốt, đã không xâm nhập phủ đệ, cũng không nói lời hung hăng, vị Bảo Chân lão đạo kia, chỉ là cười với bọn họ đòi bữa ăn khuya này, khiến lão quản gia sợ bị đánh vào cửa rất là cảm động.
Giao long hóa thành một khe suối, nhanh chóng trôi đi ở trên mặt đất ngoài phủ. Trong lòng Chung Khôi hiểu rõ, liếc nữ tử nhỏ lùn bên cạnh, vị thuỷ thần nương nương này cười gượng, giả ngu si.
Thầy trò hai người đã nhìn thấy Chung Khôi, lập tức đứng dậy đón, đi xuống bậc thang sau đó chắp tay, tự báo danh hiệu.
Bọn họ dù chưa tận mắt nhìn thấy Chung Khôi lấy âm thần dương thần rời khỏi quán trọ đi giáo huấn hai vị hoàng tử điện hạ, nhưng đối với cái tên Chung Khôi này, Doãn Diệu Phong sớm có nghe nói, như sắm bên tai. Sớm nhất là hai người bọn họ phát hiện mỗi lần thiết ky Diêu gia ở trên biên cảnh chém giết đại chiến, chỗ xa của chiến trường sẽ xuất hiện một vị thư sinh áo sam xanh dáng vẻ hào sảng lôi thôi ở xa xem cuộc chiến, chưa từng nhúng tay, đại chiến kết thúc thì lặng yên rời đi. Sau đó nơi khác đại chiến lại nổi lên, một bộ áo sam xanh lại lặng yên mà tới.
Doãn Diệu Phong liền lợi dụng thân phận cung phụng của mình hướng thành Thận Cảnh dò hỏi việc này, thế mà không ai có thể tra ra gốc gác của người này, về sau mượn dùng sư môn Kim Đỉnh quan, mới biết được Chung Khôi là quân tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử thư viện Đại Phục, mười hai tuổi hiền nhân, mười tám tuổi quân tử, hai mươi tuổi lại đạt được tiền tố danh hiệu quân tử, "chính nhân", đạt được hai chữ chính nhân, cái này không phải một vị sơn chủ thư viện có thể quyết định, cần thánh nhân học cung văn mạch chỗ quân tử tự mình khảo chứng, lại thông qua mấy vị thánh nhân ở văn miếu có tượng thần, cùng nhau gật đầu tán thành, mới tính là qua ải.
Bởi vì mỗi một vị chính nhân quân tử, lại được coi là chuẩn thánh nhân.
Thanh danh thư viện Đại Phục không bằng hai tòa khác ở hai cực nam bắc của Đồng Diệp châu, nhưng ở trong nho gia một châu, cùng với trong tầm nhìn của tiên gia động phủ đầu chữ 'Tông', Chung Khôi là người đọc sách sinh trưởng ở địa phương Đồng Diệp châu, rất được các thế lực cùng Địa Tiên thân cận. Vì tranh thủ để vị chính nhân quân tử này tọa trấn bổn quốc, vài toà vương triều cường đại nhát Đồng Diệp châu đều đang dốc sức giao hảo thư viện Đại Phục.
Cho dù quan chủ Kim Đỉnh quan, xuống núi gặp quân tử Chung Khôi, chỉ sợ cũng phải lấy lễ ngang hàng đối đãi, cho nên Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên đều không dám có chút bất kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận