Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1793 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (9)



Chương 1793 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (9)




Ngoại trừ lúc đầu chào hỏi ra thì Điền Hồ Quân không hề xuất hiện, không biết là đang đánh giá tình hình hay là trong lòng đang cảm thấy áy náy mà không hề xuất hiện.
Cố Xán nhẹ nhàng hỏi: "Vì việc này mà lại tốn kém rồi đúng không?"
Trần Bình An xách lồng than sưởi ấm: "Trước đây đêm hôm khuya khoắt ta còn giúp nhà ngươi tranh giành nguồn nước, đã đi lấy không biết bao nhiêu lần. Thậm chí sau khi trở thành thợ gốm, bất cứ khi nào rảnh rỗi ta cũng về trấn nhỏ phụ giúp gia đình ngươi công việc đồng áng. Những lời đàm tiếu được truyền ra ngoài khó nghe đến mức khiến ta năm đó suýt chút nữa đã suy sụp. Cảm giác khó chịu đó không dễ chịu hơn chút nào so với bây giờ khi ta phải bỏ ra một số vật ngoài thân, thậm chí nó còn khó chịu hơn, khiến ta cảm thấy tay chân bị trói buộc, cảm thấy có giúp cũng không đúng, không giúp cũng không phải, làm thế nào cũng đều là sai.”
Thật ra Cố Xán chưa bao giờ quan tâm nhiều đến những lời đàm tiếu của những kẻ nhiều chuyện này, nhẹ nhàng dùng vai huých Trần Bình An một cái: "Trần Bình An, để ta nói cho ngươi nghe một bí mật. Thật ra năm đó ta vẫn luôn cho rằng ngươi thật sự muốn làm phụ thân ta. Thật ra cũng không phải là tệ, nếu đổi thành một nam nhân khác dám bước vào cửa nhà ta, để xem ta có tè vào chén cơm của ông ta, hay ném phân vào thùng gạo nhà ông ta hay không.”
Sắc mặt của Trần Bình An lập tức tối sầm, hắn vỗ mạnh vào đầu Cố Xán một cái.
Cố Xán cười vui vẻ nói: "Đùa thôi, đừng coi trọng."
Sau đó Cố Xán cảm thấy có chút buồn bã: "Thành thật mà nói, ta thực sự không có chút ấn tượng nào với người phụ thân đó. Không biết sau khi gặp mặt thì nên nói cái gì nữa."
Trần Bình An thở dài: "Từ từ thôi."
Khi bọn họ đến thành Trì Thuỷ, Quan Ế Nhiên đã đích thân ra đón, nói chuyện vui vẻ với Trần Bình An sau khi xuống thuyền, điều này khiến Điền Hồ Quân đang ở trong khoang thuyền tầng cao nhất rất ngạc nhiên.
Cố Xán cùng Trần Bình An tạm biệt, nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ mau chóng quay lại mà thôi. Nói không chừng ngươi có thể rời khỏi hồ Thư Giản sớm hơn dự kiến một chút nữa đấy, sau đó sẽ đi làm việc của mình."
Trần Bình An cầm chiếc lồng than, gật đầu, đưa mắt nhìn đoàn người của bọn họ rời đi. Tại quảng trường bạch ngọc của Phạm thị ở thành Trì Thuỷ, đã có một chiếc thuyền tiên gia do Tô Cao Sơn đích thân điều động, trong đó có một tu sĩ kim đan đang ngồi, ngoài ra còn có hai tu sĩ tòng quân.
Hiện tại toàn bộ phía bắc Bảo Bình châu đều là lãnh thổ của Đại Ly, trên thực tế cho dù không có kim đan địa tiên, thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì nhiều.
Chiếc thuyền từ từ khởi hành.
Trần Bình An thu hồi ánh mắt, Quan Ế Nhiên đứng ở bên cạnh cười nói: "Chuyện của ngươi, trước đây ta cũng chỉ nghe nói đến mà thôi, ta biết ở đảo Thanh Hạp có một vị tiên sinh phòng sổ sách kỳ lạ, nhưng cũng không để ý nhiều. Kết quả sau khi phát hiện ra hóa ra là ngươi, gần đây ta đã chọn ra một số công báo của đảo Liễu Tự và một số điệp viên của Lục Ba đình bị điều động đi để hiểu sâu hơn một chút, phải nói rằng, đây thực sự là cách ngu ngốc nhất."
Trần Bình An cười nói: "Muốn mài đá thành gương, tích tuyết làm đồ ăn, nếu thật sự thành công thì sao?"
(Mài đá thành gương, tích tuyết làm đồ ăn: Ý chỉ những việc không tưởng, không thể nào thành công được.)
Quan Ế Nhiên nói: “Nhưng nếu không phải như vậy, ta cũng không có can đảm viết thêm một lá thư nữa cho đại tướng quân, đánh bạo thúc giục ông ta. Đây không phải là đang đòi công, càng không phải là khoe khoang, nhưng bây giờ ta vẫn còn sợ vô cùng, ngươi không biết tính khí của đại tướng quân của chúng ta. Lão ngũ tướng hồi đầu tiên của ta đến giờ được coi là một vị tướng quân thực quyền. Hơn nữa, cấp trên trực tiếp của ta bây giờ, bình thường hay trừng mắt, hung hăn với chúng ta như nhạc phụ đại nhân gặp nữ tế vậy? Nhìn thế nào cũng không vừa mắt, kết quả khi bọn họ nhìn thấy đại tướng quân của chúng ta, ai nấy cũng giống như chuột thấy mèo vậy, ai nấy cũng đều biết nịnh nọt, không hề đỏ mặt, vì thế ta bắt buộc phải đòi người một hai bình rượu để uống cho đỡ kinh hoàng."
Trần Bình An cười lớn, cùng Quan Ế Nhiên và mấy người bằng hữu của hắn ta uống rượu, rượu đều là Trần Bình An bỏ ra, đám nghèo mạt bọn họ xin Phạm thị mấy món nhắm ăn chung với rượu, bởi vì có quy tắc, nên cho dù ngồi trên núi vàng bạc, cũng không ai dám ăn uống thịt cá hoang phí, chỉ có thể hưởng ké chút vinh quang của Quan Ế Nhiên, khó khăn lắm mới tóm được một tên coi tiền như rác, thì phải ra sức vơ vét, không được nương tay. Có một nam nhân to khỏe tên là Ngu Sơn Phòng, hắn ta cũng một tu sĩ đi theo quân đội, chỉ là khi còn ở quận thành của Thạch Hào quốc, phẩm cấp của hắn ta vẫn ngang hàng với Quan Ế Nhiên, hiện tại hắn ta đã là thuộc hạ rồi. Nam nhân không ngừng than oán, nói Quan Ế Nhiên cái tên mặt trắng trẻo thối tha đó đã đầu thai vào chỗ tốt, nhưng hắn ta không phục. Quan Ế Nhiên lắc đầu, cười vui vẻ nói nếu không phục ta thì đánh ta đi.”
Kết quả là, sau khi Ngu Sơn Phòng do dự hồi lâu, hắn ta đấm nhẹ “bụp” một cái vào vai Quan Ế Nhiên, sau đó cười khúc khích, biến nắm đấm thành một chưởng, nhẹ nhàng lau đi, nói rằng đại tướng quân là kẻ bụng dạ đầu óc hẹp hòi nhất, bản lĩnh giết địch thì không bao nhiêu, bản lĩnh ghi thù thì không hề nhỏ, làm sao ta dám.
Nhìn thấy những người đồng đội như bọn họ nói đùa với nhau, Trần Bình An chỉ cười rồi ngồi uống rượu.
Sau đó Quan Ế Nhiên lại kể một câu chuyện thú vị về Thạch Hào quốc.
Trên thực tế, đó là một câu chuyện mất mặt của nhóm bọn họ.
Khi đó, ở quận thành có một vị lão tiên sinh bảo thủ, gia đình mới chuyển từ kinh thành đến trong thành, nghe nói gia thế ông ta rất to lớn, chỉ là hai đời lại đang suy sút, đã không còn có thể sánh bằng lúc trước được nữa rồi. Ngay cả quan viên bản địa của Thạch Hạo quốc đều chẳng xem chuyện này ra gì, gia tộc này sống chết cũng không chịu dán môn thần của Đại Ly lên cửa.
Vì thế Ngu Sơn Phòng tức giận, đã đích thân dẫn quân tới tận cửa, kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Bây giờ Ngu Sơn Phòng nhắc đến chuyện này, vẫn phải than ngắn thở dài, uống ừng ực một ngụm rượu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận