Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1555 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (4)



Chương 1555 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (4)




Thạch Nhu mở mắt ra, bực tức nói: "Cút xa một chút."
Chu Liễm giơ tay lên, tạo thành lan hoa chỉ, nhẹ nhàng vung lên với Thạch Nhu: "Đáng ghét."
Thạch Nhu bị buồn nôn không chịu được.
Bỗng nhiên, nhìn thoáng qua phía sau, nàng ngây người như phông.
Thì ra một ngón tay của Chu Liễm đè lên thái dương, làm hai động tác một cái là kéo ra, một cái là che lại, trong quá trình có dừng lại chốc lát.
Lão nhân cong khóe miệng với Thạch Nhu, sau đó xoay người, chắp hai tay ở phía sau, lọm khọm chạy chầm chậm, bắt đầu đi dạo một mình ở trong màn đêm.
Chỉ để lại một bóng người thật giống như bộ xương quỷ khô quắt xinh đẹp năm xưa.
Xa xa Chu Liễm tấm tắc nói: "Ý gì đây.”
------
Đi hết sạn đạo, qua Nam Uyển Quốc và biên giới của vương triều Đại Ly, trong một mảnh núi non hùng vĩ trùng điệp, hai người Trần Bình An và Chu Liễm cất bước trên con đường núi.
Thạch Nhu đã dẫn Bùi Tiền đi đường vòng, sẽ đi dọc theo sông Tú Hoa, đi về trấn Hồng Chúc, đến lúc đó hai bên gặp nhau ở bên kia. Nhưng mà Trần Bình An bảo Thạch Nhu cõng Bùi Tiền, có thể thi triển phép thuật, vì lẽ đó nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định Thạch Nhu và Bùi Tiền sẽ đến trấn Hồng Chúc sớm hơn.
Trần Bình An cười nhắc lại một chuyện cũ năm xưa, năm đó trên con đường núi này gặp phải thầy trò ba người, từ một người thiếu niên thọt, vác theo tấm phướn "hàng yêu tróc quỷ, trừ ma vệ đạo" cũ nát, kết quả lại trở thành huynh đệ cùng hội cùng thuyền, đều bị nữ quỷ bắt tới phủ đệ treo vô số đèn lồng đỏ thắm kia. Cũng may cuối cùng hai bên đều bình an vô sự, lúc chia tay lão đạo sĩ keo kiệt còn đưa một bức Sưu Sơn đồ tổ truyền của sư môn, có điều thầy trò ba người đi ngang qua quận Long Tuyền nhưng không lưu lại trấn nhỏ, gặp cô nương Nguyễn Tú ở trong cửa hàng tại ngõ Kỵ Long, cuối cùng tiếp tục đi về phía bắc kinh thành Đại Ly, nói là muốn qua bên đó thử vận may.
Cố ý chọn lúc hoàng hôn để leo núi, sau khi đi đến đoạn đường nhỏ giữa núi từng gặp quỷ đả tường này, Trần Bình An dừng bước lại ngắm nhìn bốn phía cũng không có gì khác thường.
Trần Bình An đeo kiếm tiên và rương trúc, cảm thấy tốt xấu gì mình cũng coi như là nửa người đọc sách.
Có điều nữ quỷ áo cưới kia không hề bị lay động, điều này cũng bình thường, lúc trước Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn dùng một kiếm xé rách màn trời, lại có hào hiệp Hứa Nhược ra trận, chắc hẳn nữ quỷ áo cưới đã từng chịu thiệt lớn, cho nên bây giờ không dám bừa bãi tàn hại người đọc sách qua đường rồi.
Trần Bình An suy nghĩ một chút, nói với Chu Liễm: "Ngươi bay lên nơi cao trên không trung nhìn xem có thể thấy được tòa phủ đệ kia hay không, có điều ta đoán khả năng sẽ không cao, nhất định đã có chướng nhãn pháp che đậy."
Chu Liễm vụt khỏi mặt đất, võ phu đi xa là như vậy, có thể đi được bốn phía trong đất trời này.
Chỉ chốc lát sau, Chu Liễm trở về con đường nhỏ, lắc đầu nói: "Thật sự không nhìn thấy, còn lãng phí hai tấm bùa chú của thiếu gia."
Trần Bình An cười lấy hai tấm bùa chú ra, bùa Khiêu đăng dương khí và bùa Sơn thủy phá chướng, lần lượt kẹp chặt, cả hai đều được vẽ trên tờ giấy vàng từ xấp giấy bùa Lý Hi Thánh tặng.
Sau đó, rót linh khí mà văn đảm màu vàng kim tích tụ nơi khí phủ vào tấm bùa Khiêu đăng.
Ngọn lửa cực nhỏ.
Trần Bình An vọt lên đầu cành cây trong rừng, đi vòng một vòng, cẩn thận quan sát tốc độ bốc cháy của bùa Khiêu đăng trên đầu ngón tay, kích thước ngọn lửa, cuối cùng xác định được phương hướng chung.
Phải dựa vào sự chỉ dẫn của bùa Khiêu đăng để đi tìm tòa phủ đệ bị che trong núi non kia, phàm phu tục tử xách đèn đi trong đêm, dùng đèn lồng trong tay rọi sáng con đường.
Cuối cùng Trần Bình An đi tới trước một vách núi, ngọn lửa đột nhiên nổ tung, cổ tay Trần Bình An run lên một cái, bùa Sơn thủy phá chướng được rót đầy linh khí tỏa ra ánh sáng chói lọi, Trần Bình An đặt tấm bùa này sát vào vách núi, cảnh tượng trước mắt cũng theo đó mà thay đổi một cách kịch liệt, vách núi như tuyết đọng gặp lửa, nhanh chóng tan ra, xuất hiện một lỗ thủng to bằng lòng bàn tay, xuyên thấu qua lỗ thủng có thể nhìn được bên trong là một con đường mòn thung lũng âm u đầy âm khí, có khí âm sát không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Đợi đến khi tấm bùa Sơn thủy phá chướng sắp cháy hết, lỗ thủng đã biến thành kích thước của một cánh cửa viện, Trần Bình An và Chu Liễm bước vào trong đó.
Trong khe núi có cổ thụ che trời, Trần Bình An vẫn cầm tấm bùa Khiêu đăng chứa hơn nửa dương khí kia, dẫn Chu Liễm vút lên trước.
Bàn chân Chu Liễm không ngừng di chuyển, đi theo phía sau Trần Bình An.
Trần Bình An vẫn chưa nói rõ ân oán với nữ quỷ áo cưới này.
Thế nhưng từ trước tới nay Chu Liễm chưa từng nhìn thấy sự chấp nhất đối với "việc nhỏ" nào đó từ trên người Trần Bình An như vậy.
Vì gặp được nữ quỷ áo cưới này, trước đó Trần Bình An đã phải sắp xếp và dùng rất nhiều thủ đoạn, Chu Liễm đã từng trải qua biến cố của Lão Long thành với Trần Bình An, cảm giác tại hiệu thuốc bắc Khôi Trần đó Trần Bình An cũng rất cẩn thận chặt chẽ, chuyện không lớn không nhỏ đều đang cân nhắc, thế nhưng hai người giống nhau, cũng không phải cái gì cũng biết, tỷ như Trần Bình An đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, khi ngày đó tới thì tâm trạng của Trần Bình An khá là quái lạ, lại giống như... Quyền chiêu của Viên Hầu chi hình Chu Liễm mỗi khi gặp cuộc chiến lớn, ra tay trước thì sẽ đổ trước, chứ không phải khí phách phấn chấn hào hứng của võ phu thuần túy bình thường dùng quyền thuật trút ra bên ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận