Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1211: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (5)

Chương 1211: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (5)Chương 1211: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (5)
Chương 1211: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (5)
Trần Bình An tự lâm bẩm nói: "Cho ta mượn bốn mươi đồng tiền Cốc Vũ, ta làm thuê cho ngươi. Là mượn, không phải cho.”
Trịnh Đại Phong nhìn chằm chằm Trần Bình An, vẻ mặt như đang nhìn một đứa ngu: "Sao, cảnh giới tăng, áo quần cũng đổi, thì có thể coi tiền Cốc Vũ như tiền đồng? Cút đi, lão tử không tâm tình đùa giỡn với ngươi.”
Trịnh Đại Phong đột nhiên ngắng đầu lên, nhìn Tùy Hữu Biên lưng đeo Si Tâm kiếm, nghiêm mặt nói: "Chẳng qua nếu vị cô nương này nguyện ý lưu lại cửa hàng chúng ta thì khác, bao ăn bao uống bao ở, còn về tiền lương mỗi tháng, nợ trước cái đãi"
Tùy Hữu Biên đứng trong ngõ nhỏ, nghe hán tử lôi thôi bắt chuyện, nàng thờ ơ lãng đạm, trên mặt không có chút tình tự biến hóa dù là nhỏ bé nào.
Trần Bình An vung tay với Bùi Tiền, chỉ chỉ vào trong cửa hàng: "Trú ở chỗ này, vác hành lý vào đi, tự chọn phòng ốc."
Bùi Tiền tay càm Hành Sơn tượng hoan hô một tiếng, trước là lÁy ra tắm Bảo Tháp Trần Yêu phù mà nó thích nhất từ trong tay áo, dán lên đầu trán, sau đó như một làn khói chạy vào cửa hàng, vừa nãy đi đường mệt chết, sớm đã muốn xuất ra tấm phù lục này để "tăng thêm nội công", giờ đây cuối cùng cũng được đền bù sở nguyện.
Bốn người Ngụy Tiện không nói một lời, lần lượt vượt qua bậc cửa.
Trịnh Đại Phong đành chịu nói: "Trần đại gia của ta, ngươi không biết tình hình ở Lão Long thành lúc này hả? Hay cảm thấy mình có chút bản lãnh, tới quán rách nát này của ta làm anh hùng?” Trần Bình An cười ha ha nói: "Ngươi đoán?”
Trịnh Đại Phong như lần đầu tiên làm quen với Trần Bình An, nhìn nửa ngày, quay đầu qua, tiếp tục rít thuốc, miệng hàm hồ nói: "Được rồi, muốn ở thì cứ ở, lão đầu tử cũng đã đánh cược không ít vào ngươi, chắc sẽ không khiến ngươi chết sớm vậy đâu. Cùng lắm là để Triệu lão ca coi chừng ngươi là được. Dù sao phía Đăng Long Đài lão Triệu cũng không nhúng tay được."
Một âm thần xuất hiện nơi góc tối, nói với Trần Bình An: "Đừng xen vào, ta và Trịnh Đại Phong đều có khả năng chết ở Đăng Long Đài."
Trần Bình An không lập tức đáp lời, nhìn sang mặt sườn Trịnh Đại Phong hỏi: "Chuyện gì?"
Trịnh Đại Phong rít thuốc, bẹp miệng nói: "Đừng nghĩ ta tốt đẹp gì, bởi liên quan đến đại đạo mới không thể không ra tay thôi. Đương sơ ta mãi mà không phá được bình cảnh cửu cảnh, hộ đạo nhân ngươi thật ra chỉ có một nửa công lao, một nửa còn lại đến từ quyển sách của một tiểu cô nương, bên trong có Chân Thành thiên) , ta trộm lấy từ trên tay nàng, bị nàng phát hiện, đành phải nói là tạm mượn, sau đến ta không cần thận làm vỡ nát, đợi cuối cùng phá cảnh, định mua một quyển mới để trả, bốn mươi máy văn tiền, khi đó tiếc quá, kéo dài mấy ngày, sau đó thì không cơ hội trả nữa."
Sắc mặt Trịnh Đại Phong thoáng tối sầằm, như bị một lớp sương khói bao phủ: "Khi xưa chẳng qua mới thiếu Trần Bình An ngươi năm văn tiền, nay lại thiếu tiểu cô nương nhiều tiền như vậy, ngươi cảm thấy ta ngồi yên được ư? Phải làm chút gì đó chứ. Hơn nữa, nếu không vì ta, qua hai ba năm nữa cô ấy hẳn đã có thể tìm được người cưới gả, sống nghèo hơn một chút, nhưng ít ra là còn sống. Chết vinh không bằng sống nhục, Trịnh Đại Phong ta trước nay vẫn luôn nghĩ như vậy, huống hồ cô ấy đâu được coi là "chết vinh'. Lão Triệu thật không dễ dàng mới giúp cô ấy tụ hồn, nha đầu ngốc không nói gì, chỉ cầu xin ta giúp đỡ chiếu cố cha mẹ và đệ đệ, khóc nói không trách ta."
Âm thần họ Triệu hờ hững nói: "Là do cô ấy thích ngươi, nói đời này bị nhục, không dám nghĩ tới, kiếp sau còn có cơ hội gặp lại Trịnh Đại Phong ngươi thì vẫn thích, chỉ là lá gan phải lớn hơn một chút."
Trịnh Đại Phong đột nhiên ngắng đầu. Một cổ cương khí hùng hồn không gì sánh nổi tràn ngập khắp cả ngõ nhỏ.
Trịnh Đại Phong trầm giọng nói: "Cút!”
Âm thần không thèm để ý, chậm rãi biến mát.
"Tiếp lấy."
Trần Bình An vứt cho Trịnh Đại Phong một chiếc bình sứ.
Nhưng mà Trịnh Đại Phong lại mặc cho bình sứ vạch qua trước người, lăn lộn trên đắt.
Trần Bình An đứng dậy đi nhặt bình Tọa Vong đan kia rồi quay lại đứng ở trước mặt Trịnh Đại Phong, vươn tay đưa cho hắn: "Đan dược dùng để dưỡng thần cho Nguyên Anh Địa tiên Đòng Diệp châu, có sáu viên, Trịnh Đại Phong ngươi ăn được bao nhiêu thì ăn, chết ở Đăng Long đài rồi, quay đầu ta sẽ đòi tiền Dương lão đầu, không chết, thì là ngươi nợ ta."
Trịnh Đại Phong ngắng đầu lên, nhíu mày nói: "Trần Bình An, rốt cục ngươi muốn làm gì? Chuyện này liên quan chó gì đến ngươi?"
Trần Bình An vẫn khom lưng đưa bình sứ: "Ngươi cảm thấy đứa nhà quê ở phố Nê Bình như ta, khổ sở hết luyện quyền lại luyện kiếm, ăn không ít đau khổ, trước kia là vì giữ mạng, lúc này ngươi cũng nói, ta giờ đã dạng chó hình người, ngươi cảm thấy ta mưu đồ cái gì?" Trịnh Đại Phong hờ hững nói: "Mẹ nó, ta sao biết ngươi mưu đồ cái gì? Lần trước ở hiệu thuốc Trịnh Đại Phong ta sớm đã nói với ngươi, trước nay ta không phải cùng một loại người với Trần Bình An ngươi." "Chuyện này đúng là không liên quan gì tới ta, nhưng ta cũng có lý do lưu lại nơi này.” Trần Bình An vẫn giữ tư thế kia, hỏi: "Muốn nghe nho nhã chút, hay là càng thực tế chút?" Trịnh Đại Phong không để ý hắn. Trần Bình An tự lâm bẩm nói: "Nhân sinh tại thế, lấy gì giải ưu? Chỉ có rượu và tiền. Tiểu bát bình nhân gian, bỏ tiền mua rượu có thê tiêu đi. Đại bát bình nhân gian, ta còn có một kiếm và một quyền."
Trần Bình An nhếch miệng cười khẽ: "Máy câu này là học được trong sách, còn theo như lời đứa nhà quê Trần Bình An ta thì là lão tử đã khó chịu thế này rồi, vậy lại giết chết bọn họ đii Bằng không lão tử luyện kiếm luyện quyền làm mẹ gì? !"
Trịnh Đại Phong sửng sốt nửa ngày, đại khái là kiểu gì cũng không thể liên tưởng được người thanh niên trước mắt với thiếu niên đen nhẻm năm đó cùng mình ngồi dưới gốc cây, sau cùng hắn tay lau mặt rồi bật ra một câu: "Nói chuyện thì nói chuyện, ngươi phun nước bọt đầy mặt ta làm gì?"
Song cuối cùng Trịnh Đại Phong vẫn tiếp lấy bình Tọa Vong đan kia, nếu Trần Bình An không thổi phồng không chém gió, như vậy hai viên là đủ rồi, có thể đè ép thương thế, còn về trừ bỏ bệnh căn thì vẫn cứ rất khó, không phải ăn thêm mấy viên linh đan diệu dược là có thể giải quyết được.
Bùi Tiền sớm đã lấp ló bên kia bậc cửa, tay nhắc lên Hành Sơn trượng chọc chọc nói: "Con người ngươi sao không phân tốt xấu thế nhỉ, còn nói vậy nữa, cần thận ta đánh a..."
Trịnh Đại Phong thu lại bình sứ, quay đầu cười hì hì nói: "Làm ta sợ muốn chết, không biết vị tiểu nữ hiệp phong hoa tuyệt đại này là người ở đâu?"
Bùi Tiền ho khan một tiếng, đứng nghiêm, trùng trùng chống Hành Sơn Trượng xuống đất: "Nghe cho kỹ, ta gọi Bùi Tiền, là một vị công chúa điện hạ gặp nạn ở dân gian, Trần Bình An là... Sư phụ tal Ta là khai sơn đại đệ tử của môn phái!"
Máy lời đáng đánh kiểu này, ở trước măt Trần Bình An Bùi Tiền xưa nay không dám nói.
Trịnh Đại Phong nuốt ngụm nước bọt, quay đầu nhìn sang Trần Bình An, đại khái là muốn hỏi Trần Bình An, ngươi tìm đâu ra một nha đầu cực phẩm thế này?
Trần Bình An nói: "Vào nhà bàn chính sự."
Trịnh Đại Phong nghi hoặc nói: "Không phải bàn xong rồi ư2?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận