Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1472 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (1)



Chương 1472 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (1)




Trong thư trai tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trần Bình An đang tự hỏi hai vấn đề này, trong vô thức muốn cầm lên hồ lô dưỡng kiếm có chứa rượu gạo nơi hẻm nhỏ, nhưng ngay sau đó đã buông tay ra.
Thôi Đông Sơn không hối thúc.
Ngón tay Mao Tiểu Đông vuốt ve cây thước kia.
Trần Bình An nói: "Bây giờ còn chưa có đáp án, ta muốn suy nghĩ một chút."
Thôi Đông Sơn gật gật đầu, rạng rỡ cười nói: "Chuyện này không vội. Học sinh tùy tiện hỏi, tiên sinh tùy tiện trả lời."
Trần Bình An đứng dậy cáo từ, Thôi Đông Sơn nói phải tiếp tục trò chuyện với Mao Tiểu Đông về tình thế kinh thành Đại Tùy, nên ở lại thư phòng.
Khi Trần Bình An đi đến cửa ra vào, quay người lại, đưa tay chỉ cái trán Thôi Đông Sơn, "Còn không lau sạch đi?"
Thôi Đông Sơn giật mình lúng túng, vội vàng đưa tay lau đi vết ấn màu đỏ, thẹn đỏ mặt nói: "Mới rời khỏi thư viện một khoảng thời gian thì quan hệ với tiểu Bảo Bình đã bớt thân một chút rồi. Kỳ thật trước kia không phải như vậy đâu, tiểu Bảo Bình mỗi lần gặp ta đều cực kỳ hòa nhã."
Trần Bình An đóng cửa lại, tiếng bước chân trên hành lang dần dần vang xa.
Thôi Đông Sơn rón rén đi đến cửa phòng, áp lỗ tai lên trên cửa phòng, bỗng nhiên cười ha hả.
Chỉ thấy Thôi Đông Sơn thẳng người dậy, duỗi ngang hai tay ra, bắt đầu ra sức lắc lắc, hai tay áo dao động như gợn sóng, hoan thiên hỉ địa nói: "Không phải bị mắng bị đánh nữa rồi."
Mao Tiểu Đông nhìn thấy anh chàng đang cười đùa hí hửng kia, nghi hoặc nói: "Khi còn là môn hạ của tiên sinh, ngươi cũng không có bộ dạng lạ lùng như vậy, khi còn ở Đại Ly, nghe Tề Tĩnh Xuân nói về hoàn cảnh khi mới vừa gặp ngươi, nghe nói lúc ấy hình như ngươi vẫn luôn đường đường chính chính, ưa tỏ vẻ đạo mạo mà nhỉ?"
Thôi Đông Sơn nhảy lên một cái, lơ lửng thật cao trên không trung, sau đó thân thể hắn nghiêng về trước, bày ra một tư thế bơi lội, hắn dùng kiểu bơi chó mà bắt đầu vẩy nước, bơi qua bơi lại tại thư phòng nghiêm trang của Mao Tiểu Đông, ngoài miệng còn lảm nhảm lải nhải: “Khi ta bị Lão tú tài lừa vào cửa, ta cũng đã hai mươi, nếu như nhớ không lầm, lúc đó là ta lén rời khỏi quê nhà Bảo Bình Châu đi ra ngoài, du hành đến nơi ở chật hẹp của Lão tú tài ở Trung Thổ Thần Châu. Chớp mắt đã qua ba năm, dọc theo đường đi gập ghềnh, chịu không ít khổ sở, cứ ngỡ sau ba năm cực khổ kia đã có thể khổ tận cam lai, tu thành chính quả, ai ngờ đâu lại rơi vào một cái hố thật lớn, mỗi ngày đều phải lo về chuyện nay no mai đói, lo lắng khi nào hai người sẽ chết đói, tâm tính sao có thể sánh với ta bây giờ? Ngươi thử tưởng tượng thảm cảnh của ta và Lão tú tài, hai người bọn ta lúc đó phải mang theo hai cái băng ghế nhỏ, bụng đói cồn cào, ngồi ở cửa tắm nắng, bấm tay tính xem ngày nào Thôi gia gửi tiền tới? Rồi ngươi có thể tưởng tượng được một lần nọ, độ thuyền xảy ra vấn đề, hai chúng ta phải đào giun đến bờ sông câu cá, rồi lão tú tài mới có câu danh ngôn khiến giống loài địa ngưu thế gian phải cảm tạ ân đức không? ”
“Cho nên mới nói, học vấn của Lão tú tài đều do đói mà ra, gọi là văn chương bất đắc chí, ngươi xem sau khi Lão tú tài có thành danh rồi, đã làm ra bao nhiêu văn chương hay? Hay thì tất nhiên là có nhưng về số lượng lẫn lập ý nhìn chung không thể sánh với trước khi thành danh, hết cách thôi, sau này bận rộn mà, phải tham gia tranh luận tam giáo, học cung đại tế tửu nhiệt tình mời gọi, còn sơn chủ thư viện thì khóc lóc muốn ông ấy đi truyền đạo dạy học, dùng chữ bổn mạng để đè nát kim thân của một vị thần chỉ đại nhạc, sau đó lại chạy đến màn trời bên kia la lối om sòm với Đạo lão nhị, cầu xin người ta chém chết hắn, rồi lại chạy đến đáy sông quang âm trường ha, vớt lấy những động thiên phúc địa vỡ vụn kia, đây mới chỉ là mấy chuyện lớn thôi, chuyện nhỏ thì càng nhiều vô số kể, đến quán rượu của bằng hữu cũ uống rượu tán gẫu, gửi thư từ qua lại mà lại cãi nhau trên giấy, còn đâu thời gian viết văn đây?”
Mao Tiểu Đông hừ lạnh một tiếng: “Bớt ở chỗ này khoe khoang với ta đi, loại người khi sư diệt tổ như ngươi còn có mặt mũi nhớ lại những năm tháng cầu học trong quá khứ sao.”
Thôi Đông Sơn lơ lửng giữa không trung, vòng quanh cái ghế mà Mao Tiểu Đông đang ngồi, thảnh thơi tự tại lắc lư một vòng: “Tiểu Đông, ngươi lòng dạ thì tốt đấy, sợ ta và lão già khốn kiếp kia hợp lại lại tính kế tiên sinh của ta, nên mới vội vàng lo lắng chuyện này, còn thay tiên sinh làm chuyện ‘Ngăn cản không bằng khai thông’, chỉ có điều cơ sở học vấn có chút mỏng manh, chẳng qua ta vẫn phải cảm ơn ngươi, Thôi Đông Sơn ta không phải là loại người miệng mật bụng kiếm, cầm bút đâm người, niệm tình ngươi có lòng tốt, nên ta thật lòng giúp ngươi làm thịt tên kiếm tu Nguyên Anh kia, công trình thư viện cũng không thể hủy hoại như thế được, nếu đổi lại là ngươi canh giữ thư viện, ngươi có đủ năng lực không? Có thể giữ cho văn vận Đông Hoa sơn không có chút hao tổn gì không?”
Mao Tiểu Đông cười ha ha nói: “Vậy ta còn phải cảm tạ cha mẹ ngươi vì đã sinh ra một người lương thiện như ngươi sao?”
Thôi Đông Sơn xoay chuyển thân thể, đổi sang tư thế vịt nước, thở phì phò nói: “Cãi nhau thì cãi nhau, chửi thì cứ chửi đi, lôi cha mẹ tổ tông ra thì có gì hay ho chứ?”
Mao Tiểu Đông chậc chậc nói: “Sau khi Thôi Đông Sơn ngươi phản bội sư môn, một mình chu du Trung Thổ Thần Châu, đã làm những gì, nói những lời thô tục gì, trong lòng không tự biết? Ta so với người thì chỉ là chút da lông mà thôi.”’
Thôi Đông Sơn bay xuống mặt đất, cười nói: “Tiểu Đông ngươi cũng không phải là đệ tử của ta, học theo ta làm gì? Nếu như ngươi đồng ý bỏ tiền ra học thì ta cũng không ngại dạy ngươi. Nếu không thì ta cho ngươi biết, ngươi đọc sách học trộm cũng là trộm!”
Mao Tiểu Đông đột nhiên đứng lên, đi đến cửa sổ chau mày, lóe lên một cái rồi biến mất, Thôi Đông Sơn cũng theo đó mà biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận