Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 896: Thiên Chân (2)

Chương 896: Thiên Chân (2)Chương 896: Thiên Chân (2)
Chương 896: Thiên Chân (2)
Hơn nữa còn là vì hai giáp hoàn trong đó đều tồn tại tình trạng hơi bị tổn hại, tu sửa cũng không hoàn thiện, không thể được xưng là "Không tỳ vết".
Nhưng cái này còn lâu mới là pháp bảo quý nhất của Linh Chỉ Trai, rất nhiều tiên gia pháp bảo, dứt khoát không dùng Tuyết Hoa tiền hoặc là Tiểu Thử tiền để niêm yết giá, mà là dùng tới Cốc Vũ tiền.
Bên trong quây lưu ly, một lông chim màu vàng kim mang theo hỏa diễm đang nổi lơ lửng, không có chú thích gì bên cạnh, yết giá một trăm Cốc Vũ tiền.
Mà một số hàng hóa vừa nhìn thấy là bảo quang bốn phía hoặc là nhìn cực kỳ không bắt mắt, ngay cả yết giá cũng giảm đi, chỉ viết hai chữ "thương lượng”.
Trần Bình An nhìn mà muốn tê cả răng.
Buổi tối hôm nay, Trần Bình An quyết định cuối cùng sẽ mua hai món đồ, bộ lôi pháp đạo thư mà Linh Chi Trai dám can đảm tự xưng "Thế gian độc bản, đáng tiếc không trọn vẹn máy chục trang, nếu không vô giá", đưa cho lâm thủ nhất, còn có một bộ Thần Nhân Thừa Lộ Giáp không thể khôi phục thành trạng thái giáp hoàn, thật ra giá của hai món đồ đều vượt xa mong đợi của Trần Bình An, hầu như tương đương với giá pháp bảo.
Sau khi Trần Bình An đã suy nghĩ kỹ thì sẽ không do dự nữa.
Trần Bình An sắc mặt hơi tái bắt đầu tâu thung luyện quyên. Không phải tiếc tiền mà sắc mặt kém như vậy, mà là lưng đeo thanh "Trường Khí" mượn tạm của lão kiếm tiên mười năm, Trần Bình An hứng chịu từng đợt từng đợt kiếm khí nhè nhẹ không ngừng thẩm thấu thần hồn, trong một chốc, hô hấp thổ nạp không bị ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng mà khi đeo thanh kiếm này trên lưng một thời gian dài, sẽ phải chịu nhiều đau khổ, có phần hơi giống Thần Nhân Lôi Cổ Thức của lão nhân họ Thôi, chú trọng khả năng chịu mệt.
Nhưng Trần Bình An phát hiện pháp môn vận khí mười tám đình, so với phương pháp thổ nạp Dương lão nhân truyền thụ, có thể cao hơn một trình độ nữa, giúp hắn chống chọi lại kiếm khí "Khiến người cảm thấy lạnh lẽo tâm tỳ, tây xuyến hồn phách", nhưng vẫn rất vất vả gian nan.
Nhưng mà loại cảm nhận sâu sắc rất quen thuộc này, lại khiến cho Trần Bình An cảm thấy tâm an.
Ngày hôm sau, Trần Bình An đi Linh Chi Trai mua hai món đồ, tiền trao cháo múc, không có gì bát ngờ.
Bát ngờ duy nhất là thanh toán tiền hàng xong xuôi, Linh Chi Trai tặng thêm một món điêu khắc nhỏ dương chi mỹ ngọc, điêu khắc hình trâu trắng gặm cỏ linh chỉ.
Bên Linh Chi Trai nói hôm nay là sinh nhật của một vị chưởng giáo tổ sư gia, Linh Chi Trai mỗi lần gặp ngày đẹp, sẽ tặng một món lễ vật nhỏ cho những khách quý tiêu tiền đủ nhiều, chỉ là món rẻ nhất trong số những linh khí hậu thiên, loại trang trí để bàn trong những phú quý môn đình, tùy tay thưởng thức mà thôi. Trần Bình An cũng phát hiện hôm nay khách nhân đông hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, có máy đứa nhỏ được trưởng bối hộ tống rời khỏi Linh Chi Trai, trong tay quả thật có những món đồ tương tự như cỏ linh chi như ý bạch ngọc, trong lòng chợt thấy thoải mái.
Sau khi Trần Bình An trở lại khách sạn Quán Tước, màn đêm nặng trĩu, giữa khoảng nghỉ lúc Trần Bình An tâu thung, truyền đến một chuỗi tiếng đập cửa nhẹ nhàng, quay đầu nhìn lại, nhẹ giọng hỏi: "Ai vậy?”
Ngoài cửa có nam nhân dùng phương ngôn kiếm khí Trường Thành cười nói: "Kẻ trông cửa trên cọc buộc ngựa đây, Trữ nha đầu muốn ta chuyền lời giúp ngươi, tiện thể mang cho ngươi một món đồ." Trần Bình An do dự một lát, đi tới mở cửa, sau đó lặng yên không một tiếng lùi về sau mấy bước.
Cũng may đích thực là vị hán tử ôm kiếm kia, dung mạo có thể che dấu, nhưng mà ý vị chỉ kiếm khí mới có kia, không thê làm giả được.
Lần này nam nhân đến không cằm kiếm, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Bình An, cười nói: "Nếu nhiệm vụ đã là trông cửa, dù sao cũng phải chừa chút đồ vật ở bên kia, cho nên người đến, kiếm đặt ở bên trên cọc buộc ngựa."
Nam nhân tính tình ngay thẳng, ném một chiếc bọc nhỏ lớn hơn nắm tay một chút cho Trần Bình An,"Trữ nha đầu đưa cho ngươi, trừ thứ đó ra, muốn ngươi ở Đảo Huyền sơn chờ một khoảng thời gian, không phải ngươi có hai sợi giao tu màu vàng sao? Ta có thể tìm người giúp ngươi chế thành một sợi Phược Yêu Tác không tệ. Nếu ngươi không muốn chờ, thì ta bớt được một khoản nhân tình."
Nam nhân tự mình tới ngồi ở bên cạnh bàn, rót cho mình một ly trà"Còn nữa, Trữ nha đầu đã tìm người hỏi rồi, chiếc pháp bào màu vàng kia, chính là trường bào màu vàng, là một chiếc pháp bào phẩm trật cực cao, lục địa thần tiên tầm thường cũng khó cầu, tên là 'Kim lễ', là di vật quý hiếm của một vị Long Hồ sơn thiên sư phủ quý nhân, sau khi cắt đứt với gia tộc, đã bỏ đi, đi về cõi tiên nơi đảo nhỏ cô huyền hải ngoại phía nam, bị tán tu may mắn có được, cuối cùng bị lão giao nơi Giao Long Câu kia cường thủ hào đoạt. Ngươi mặc ở trên người, cũng sẽ rất vừa vặn, dù sao cũng là pháp bào thực thụ, lớn nhỏ rộng hẹp, có thể thay đổi theo từng người. Lấy ra đây, ta giúp ngươi thi triển một chút thuật pháp nhỏ, ánh vàng rực rỡ như vậy chói mắt quá đi."
Trần Bình An lần này không có do dự gì, trực tiếp lấy trường bào màu vàng từ trong phương thốn vật ra.
Vị kiếm tiên tham chiến Kiếm Khí Trường Thành này búng tay một cái, sau đó giải thích sơ lược qua một chút.
Thủ thuật che mắt mà nam nhân thi triển không máy khác biệt so với hồ lô dưỡng kiếm Ngụy Bách đưa cho Trần Bình An, cũng là Luyện khí sĩ dưới Địa tiên, không nhìn ra manh mối, đương nhiên nếu trong cuộc chiến sinh tử, pháp bào tự nhiên sẽ che chở cho Trần Bình An, cũng không phải mọi người đều là kẻ ngốc, đương nhiên sẽ phát hiện dấu vết để lại.
Khi nam nhân rời khỏi, cầm theo hai sợi râu dài giao long màu vàng.
Trần Bình An đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng mở ra chiếc túi vải bông nhỏ kia.
Bên trong là một khối Trảm Long Thai hình chữ nhật dài, lớn cỡ bàn tay.
Máu chốt là bên trên hai mặt chính phản đều có khắc chữ: Thiên Chân, Trữ Diêu.
Tất nhiên là chỉ có đại kiếm tiên mới có thể tạo nên danh tác này, quá nửa là cha mẹ Trữ Diêu tỉ mi tạo thành, làm lễ vật tặng cho nữ nhi lúc còn nhỏ.
Sau đó Trữ Diêu lớn lên rồi, sẽ có một ngày cô gặp gỡ thiếu niên mình yêu thích, sẽ đưa cho thiếu niên trong mộng.
Trần Bình An yên lặng chờ đợi ngay tại khách sạn Quán Tước. Rời khỏi vùng đất vô pháp Kiếm Khí Trường Thành, đánh quyền lại trở nên thoải mái, cuối cùng đã đánh xong tám ngàn quyên lúc nào không hay.
Ngày hôm nay, Trần Bình An dừng lại lần quyền thung cuối cùng, yên lặng ngồi ở bên cạnh bàn, lấy ra một thẻ tre nhỏ xanh biếc đáng yêu, cùng thẻ tre khác không giống vậy, không có khắc văn chương sâu sắc ưu nhã, mà là đạo cụ nhỏ Trần Bình An dùng để tính toán, khi nào mười vạn quyền, hai mươi vạn, năm mươi vạn, đều sẽ khắc tiến trình sơ lược lên trên đó.
Trần Bình An đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng vết dao khắc bên trên, ngẫu nhiên sẽ có một vài vết dao ghi lại một ngàn quyền thậm chí là mấy trăm quyền, thời điểm này, thường thường là thời kì Trần Bình An tâm tình bực bội nhất, ví dụ như sau khi ly biệt Tề tiên sinh ở cổ tự rách nát, ví dụ như khi vừa mới trải qua tràng hạo kiếp trên Quế Hoa Đảo vân vân, còn có rất nhiều thời khắc không muốn người ta biết, tóm lại, tâm không tĩnh khi luyện quyền, cho dù ra quyền tâu thung nhiều bao nhiêu, Trần Bình An cũng không cộng vào trong chuỗi một trăm vạn quyền này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận