Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1365 - Linh Quang Sạ Hiện Sơn Tiệm Thanh (1)



Chương 1365 - Linh Quang Sạ Hiện Sơn Tiệm Thanh (1)




Khóe miệng nữ quan nhếch lên, “Không hổ là một châu nhỏ nhất của Hạo Nhiên Thiên Hạ, vô luận là trên núi dưới núi, chỉ cần là dính dáng với luyện khí sĩ, ai nấy đều là bản lãnh không lớn, khẩu khí không nhỏ. Đúng rồi, ta tên Liễu Bá Kỳ, sở dĩ tới đây, ngay từ đầu là vì Sư Tử viên Liễu thị dòng họ này, kết quả phát hiện ta một đường vận khí không ra làm sao, cuối cùng thời đến vận chuyển. Ta phải cảm tạ ngươi, cho nên muốn nói những thứ này với ngươi, để ngươi con yêu vật chân thân là con sên này hiểu rõ ràng trước khi chết.”
Sắc mặt thiếu niên kịch liệt biến hóa, đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra bà dì đáng giận này như thế nào nhìn thấu chân thân của mình.
Nó cũng không rõ, cái hồ lô rượu màu đỏ thắm kia bên hông Trần Bình An, có thể che chắn Kim Đan Địa tiên dùng thủ thuật dò xét, nhưng sau khi nữ quan thi triển thần thông, liếc mắt một cái liền nhìn ra là một chiếc hồ lô dưỡng kiếm phẩm tướng không tầm thường.
Nữ quan trung niên vẫn là khẩu khí bình thản không có gì lạ, “Cho nên ta nói tinh mị cây liễu kia không khác gì người mù, ngươi ra ra vào vào Sư Tử viên nhiều lần như vậy, vẫn nhìn không ra chi tiết của ngươi, chẳng qua dựa vào chút mùi cáo thối đó, cộng thêm mấy sợi dây thừng lông cáo, liền thực tin thân phận hồ yêu của ngươi, khiến người ta hiểu lầm không nhỏ. Người phía sau màn ủng hộ ngươi gây họa Sư Tử viên, cũng là người mù, bằng không đã sớm lột tấm da cáo của ngươi rồi nhỉ? Chút văn vận hưng suy này của Liễu thị tính là gì, nào có đáng giá bằng gia tài kia trong bụng ngươi.”
Thiếu niên từng tuyên bố bị Nguyên Anh đuổi giết còn không sợ, đã phá lệ sinh ra sự sợ hãi, lấy khẩu khí thương lượng hỏi: “Nếu như bây giờ ta rời khỏi Sư Tử viên, ngươi có thể tha cho ta không?”
Nữ quan trung niên không đáp vào câu hỏi, đại khái là khinh thường trả lời loại câu hỏi không có đầu óc này, lòng bàn tay nhẹ nhàng gõ chuôi đao, tự mình nói việc của mình: “Thanh pháp đao đeo bên người này, tên là Kính Thần. Ở Đảo Huyền sơn Sư Đao Phòng xếp hạng thứ mười bảy. Về phần vật bản mạng của ta, vẫn là đao, tên là Giáp Chỉ. Nhưng ngươi yên tâm, ngươi không gặp được vật bản mạng của ta, đây là phúc khí to lớn của ngươi.”
Thiếu niên đầu gối mềm nhũn.
Hắn đáng thương nói: “Tiền thân hồ yêu mà ta đã ăn, vốn không phải thứ tốt đẹp gì, vừa muốn mượn nhân duyên chứng đạo kết kim đan, còn muốn mượn cơ hội hấp thu tằm ăn rỗi văn vận Liễu thị, thế mà si tâm vọng tưởng, còn muốn tham dự khoa cử. Ta giết nó, nuốt hết vào, thật ra đã tính là chắn một tai họa cho Sư Tử viên. Từ đó về sau chẳng qua là Thanh Loan quốc có vị lão tiên sư, thèm nhỏ dãi ngọc tỷ mất nước Liễu thị tổ truyền kia ở Sư Tử viên, mới liên thủ một vị đại nhân vật triều đình mánh khoé thông thiên ở kinh thành, vì thế ta liền thuận thế mà làm, ba bên đều làm theo nhu cầu mà thôi, làm ăn nhỏ, không đáng giá nhắc tới, cô nãi nãi ngươi là đại nhân có lòng đại lượng, coi ta như cục đá ven đường được không? Nếu quấy rầy đến tâm tình cô nãi nãi ngươi ngắm cảnh, ta sẽ mang viên kim đan kết được một nửa kia của hồ yêu hai tay dâng tặng cho ngươi để bồi tội, thế nào?”
Liễu Bá Kỳ nữ quan Sư Đao Phòng cười, “Có phải cảm thấy ta chắc chắn không tìm ra chân thân của ngươi, cho nên luôn ở nơi này giả ngây giả dại hay không?”
Thiếu niên bỗng thay một bộ sắc mặt, cười ha ha nói: “Ai u, cái bà dì này, đầu óc không bị vào nước như trong tưởng tượng của ta. Sư Đao Phòng thì sao , Đảo Huyền sơn pháp đao Kính Thần cái quái gì đó thì sao chứ, đừng quên, nơi này là Bảo Bình Châu, là Thanh Loan quốc bên cạnh Vân Lâm Khương thị! Đồ xấu xí, đàn bà thối, làm ăn hẳn hoi ngươi không chịu, cứ muốn Thanh lão gia chửi vài câu mới thoải mái? Thật sự là tiện tỳ, mau đi kinh thành cầu thần bái phật đi, bằng không ngày nào đó ở Bảo Bình Châu, rơi vào trong tay đại gia ta, nhất định quật cho ngươi da tróc thịt bong mới thôi! Nói không chừng lúc ấy ngươi còn lòng tràn đầy vui mừng, đúng hay không?”
Liễu Bá Kỳ thế mà không giận chút nào, nụ cười thích thú, “Châm ngôn nói, miếu nhỏ yêu phong lớn, thật sự là một lời trúng luôn. Ngươi con sên tinh mị này nói chuyện phiếm rất thú vị, so với trước kia sau khi ta xuất đao, đám yêu ma cự phách kia liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, hoặc là sắp chết điên cuồng kêu gào càng thú vị hơn.”
Thiếu niên tuấn mỹ nhìn như kiêu ngạo ương ngạnh, thực ra trong lòng luôn nói thầm, bà dì này dài dòng, cũng không phải là phong cách của ả, chẳng lẽ có cạm bẫy?
Nhưng không ai biết nó có giở trò ở trên thân của tinh mị cây liễu thổ địa công, tất cả động tĩnh Sư Tử viên phong thuỷ lưu chuyển lớn chút, hắn sẽ lập tức cảm giác được.
Nếu nói ở tú lâu bên kia có âm mưu, cùng lắm thì hắn tạm thời ẩn nhẫn, trước tiên không đi hái trái cây ăn luôn văn vận ẩn chứa trên thân nữ tử kia là được, xem ai có thể tiêu hao ai, ngươi đạo cô Sư Đao Phòng này, và người trẻ tuổi đeo kiếm kia, không lẽ có thể thủ Sư Tử viên một năm năm rưỡi?
Vậy thìà chỗ dựa nào mình không đoán trước được có thể khiến đạo cô xấu xí này tự dưng sinh ra nhiều kiên nhẫn và quyết tâm như vậy? Đến bây giờ vẫn chưa giống lần nơi đầu tường tiểu viện trước đó, một đao bổ đi bộ ảo giác này của mình?
Liễu Bá Kỳ nghiêng người đứng trên lan can cầu, đưa tay ra hiệu yêu vật cứ việc đi qua cầu hình vòm, cô tuyệt không ngăn trở, “Nếu ngươi đi tới tú lâu, sẽ biết chân tướng ngay.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận