Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 852: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (

Chương 852: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (Chương 852: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (
Chương 852: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (2)
Trần Bình An do dự một chút, cười nói: "Nói ra có thể ngươi sẽ càng thêm tức giận, nhưng mà ngươi mặc như vậy, đẹp lắm."
Trần Bình An hai tay đặt ở trên nhánh cây, ánh mắt trong suốt,"Là lời thực lòng của ta”
Người nam tử lại mặc trang phục trang dung cô gái kia nhíu nhíu đầu mày.
Hắn im lặng rời khỏi, không rời khỏi đỉnh núi, mà là đứng ở gân lan can đài ngắm cảnh, nhìn ra phương xa.
Trần Bình An nhảy xuống khỏi cành cây, đối diện bóng lưng hắn mà hô to: "Ta đi đây nếu ngươi muốn lên trên cây quế thưởng cảnh, tốt nhất thừa dịp hiện tại ít người, bằng không Qué phu nhân có thể sẽ không vưi đâu."
Người nọ thờ ơ.
Đợi cho Trần Bình An đi xa, hắn mới quay đầu nhìn quế thụ, do dự nửa ngày, vẫn là không đi tới chỗ rất cao để quan khán Đảo Huyền sơn.
Về phần hai luồng kiếm khí kia, đã thu vào bên trong dải băng bên hông kia từ lâu.
Chúng nó đều không phải là kiếm khí, chỉ là nhìn không bắt mắt mà thôi, nhưng là hai thanh phi kiếm bản mạng phẩm tướng cực cao, lần lượt tên là Châm Tiêm và Mạch Mang.
Sinh ra đã có.
Là vị kiếm phôi tiên thiên. Hơn nữa sinh ra còn có hai thanh phi kiếm bản mạng, là kiếm tu vạn trung vô nhát, trọng điểm không ở chữ nhát kia, mà là ở chữ vô này.
Mắu chốt là phi kiếm phẩm tướng tốt đến dọa người, cho nên sư phụ hắn nói hắn chắc chắn là có tư chất thượng ngũ cảnh kiếm tiên, nếu không sẽ không thu hắn làm đệ tử.
Nhưng mà cần bao nhiêu năm mới có thể tễ thân Ngọc Phác cảnh, sư phụ cũng không nói gì, hắn cũng không hỏi, bởi vì hắn không có chút hứng thú nào, hắn vẫn si mê đại đạo thôi diễn thuật hơn, chỉ tiếc sư phụ nói nếu hắn đi con đường này có thể sẽ không đi được quá xa, không kế thừa được y bát sư môn, bao gồm cả sư phụ, toàn bộ sư huynh đệ đều xúi giục hắn đi tu tập kiếm đạo, thật ra hắn biết, không phải là bọn họ thật sự chờ mong mình kiếm đạo đăng đỉnh, đỗ trạng nguyên, mà là không có ý tốt, chỉ xem mình là trò cười mà thôi.
Lý do rất đơn giản.
Hắn sợ độ cao.
Một vị kiếm tu sợ độ cao, giống cái gì.
Hôm nay hắn ngẫu nhiên khống chế phi kiếm, ngự phong đi xa, chưa bao giờ sẽ cao hơn mặt đất hai trượng.
Hắn liếc mắt nhìn cành cao quế thụ trước đó tên kia ngồi, cảm thấy mình thật ra cũng thấy ngu tháy sợ.
Trần Bình An quay về tiểu viện Khuê Mạch, kiếm tu Kim Đan Mã Trí đã đứng ở trong viện, khuôn mặt tươi cười đón chào.
Thì ra Trần Bình An chủ động đi tìm viện tử Mã Trí dưỡng thương, hỏi khi nào có thể tiếp tục thử kiếm, ba ngày sau tiểu viện Khuê Mạch sẽ khôi phục bộ dáng sớm nhất, Mã Trí giúp Trần Bình An thử kiếm, Kim Túc phụ trách một ngày ba bữa, Quế phu nhân ngẫu nhiên sẽ đến tiểu viện, cũng không đã quấy rầy hai người, chỉ là im lặng ngồi trong chốc lát, nhiều nhát là châm cho hai người một bình trà rồi bước đi. Trong lúc này, Trần Bình An lấy ra lá bùa có xương khô diễm quỷ đang ân nấp, Quế phu nhân cầm trong tay, nhanh chóng từ trong phù lục "giũ" ra nữ quỷ áo trắng kia, sau đó vị nữ quỷ áo trắng ở Thải Y quốc Thành Hoàng miếu khí thế hùng hồ này, lần đầu tiên ả lại thấy ánh mặt trời, đã nhìn thấy một vị Nguyên Anh cảnh Quế phu nhân, một lão hán chèo thuyền từ Địa tiên ngã xuống Kim Đan, một vị Kim Đan kiếm tu Mã Trí, cộng thêm một cừu nhân Trần Bình An.
Nếu không phải nữ quỷ đã chết, chỉ sợ sẽ phải lần nữa hồn phi phách tán.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của "Ngụy thánh" Quế phu nhân của Quế Hoa Đảo tòa tiểu thiên địa này, xương khô diễm quỷ phát ra thần hồn trọng thệ, nguyện trung thành với Trần Bình An một giáp, về thù lao, ả có thể đi khỏi tắm phù lục không có linh khí rưới vào thần hồn từng tí một, chuyển sang "sống bên trong" hộp kiếm hòe mộc.
Bởi vì cổ hòe từ trước còn có cách gọi là "Hòe trạch", không chỉ riêng cỏ cây tinh quái đặc biệt yêu thích hòe thụ đã ngoài ngàn năm, âm vật quỷ mị cũng là như thế. Trước đó trong màn đêm một lần tới gần Đảo Huyền sơn, tinh hà lấp lánh, lão hán chèo thuyền đột nhiên tìm Trần Bình An, dẫn hắn đi hướng cửa ra chân núi Quế Hoa Đảo, đợi cho Tràn Bình An đến bên kia, mới phát hiện trên cửa ra có một giao long tuổi nhỏ đang đu đưa, đầu gác ở trên bờ, hơn phân nửa thân hình ngâm trong nước biển, ánh mắt nó nhìn phía Trần Bình An, tràn ngập hiếu kỳ cùng cảm kích non nớt.
Lão hán chèo thuyền ngồi xổm bên bờ, chậc chậc lấy làm kỳ nói: "Tiểu tử đáng thương này, nếu là loài người chúng ta thì sẽ tầm sáu bảy tuổi, Quế phu nhân lúc ấy không muốn làm khó tiểu tử vô tội này, nên chỉ để lại Long Vương Lâu, phóng sinh nó, chưa từng nghĩ nó giống như không nhà đề về, nhanh chóng đuổi theo Quế Hoa Đảo, lại không dám đến quá gần, cả đêm nức nở, vòng quanh Quế Hoa Đảo bồi hồi không đi. Hiện tại chúng ta càng ngày càng tới gần Đảo Huyền sơn, tiêu tử kia đại khái biết đi tới trước nữa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đến ngay cả ban ngày cũng gào thét rất lợi hại, nếu không phải Quế phu nhân thương hại nó, giúp đỡ nó che giấu khí cơ, sợ là sớm đã bị những Luyện khí sĩ trên núi ghi hận trong lòng lột da rút gân.”
Lão hán chèo thuyền cuối cùng cười nói: "Trần Bình An, hình như là nó đặc biệt tới tìm ngươi, chỉ là không biết báo ân hay là báo thù. Tuy tuổi nó còn rất nhỏ, nhưng giống loài giao long, trời sinh tính lãnh huyết giảo hoạt, khó mà nói."
Trần Bình An không nói gì hết, lấy ra một viên xà đảm thạch bình thường, ném cho ấu giao, sau khi nó bằng vào bản năng nguyên lành nuốt vào, ánh mắt giống như có chút ngơ ngác.
Trần Bình An phất tay, ý bảo nó trở về.
Âu giao vặn người trở lại trong biển, chỉ là khẽ nức nở, vẫn không muốn rời khỏi hải vực Quế Hoa Đảo, Trần Bình An suy nghĩ, lại ném vào trong biển một nắm xà đảm thạch bình thường.
Giao long tuổi nhỏ điên cuồng uốn lượn, làm bắn ra những hoa sóng thật lớn, nuốt từng viên đối với nó mà nói là nhân gian chí vị.
Trần Bình An cuối cùng đứng ở cửa ra, nói với nó: "Về sau tu hành cho tốt. Hôm nay ngươi nhận ân huệ của ta, nếu thích hại nhân giống như lão giao kia, ta sẽ một quyền đánh chết ngươi."
Âu giao một lần nữa bơi trở về bên cạnh cửa ra, đầu cao hơn bên bờ cửa ra, trừng mắt to, hình như là muốn ghi nhớ thật kỹ diện mạo Trần Bình An.
Sau một lát, nó mới ngửa ra sau một cái, trở về biển lớn.
Lão hán chèo thuyền đã quen nhìn mưa gió, cảm khái nói: "Ngươi hảo tâm, kết hạ thiện duyên, nhưng mà thế sự khó liệu, chưa chắc thiện duyên sẽ có thiện quả."
Trần Bình An ánh mắt hờ hững nhìn phía mặt biển tinh quang lấp lánh như kim như ngân, nhẹ giọng nói: "Nếu là nghiệt duyên, vậy chém một kiếm."
Lão hán chèo thuyền lúc ấy đang suy nghĩ đến vị ân sư không biết sẽ biến mát máy trăm năm, còn có quyển kim sách tiên nhân di lưu nhân gian Trần Bình An chuyên giao cho hắn, đối với thần sắc ngôn ngữ của Trần Bình An, giống như không đề bụng lưu ý gì.
Đại Tùy, Thư viện Sơn Nhai.
Năm đó những bạn cùng trường cùng phòng xuất quan từ Đại Ly, sau khi đến tòa Đông Sơn này xác định sẽ không tiếp tục có cơ hội sớm chiều ở chung nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận