Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1595 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (6)



Chương 1595 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (6)




Sau đó Cố Xán không nhịn được mà bật cười, chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã cố gắng kiềm nén trở lại. Nếu lúc này mà dám cười, hắn sợ Trần Bình An sẽ quăng một bạt tay tới, Cố Xán hắn còn có thể tát lại được à?
Không phải cũng chỉ có thể nhận lấy thôi ư.
Hơn nữa cho dù Trần Bình An có đánh mình mấy cái thì Cố Xán cũng không thấy tức giận.
Trên đời này, dù là mẫu thân cũng sẽ không đánh Cố Xán hắn.
Chỉ có Trần Bình An đánh thôi, không phải hắn ghét bỏ gì Cố Xán mà là đau lòng thật sự, tức giận sắp ói máu rồi, cực kỳ thất vọng luôn mới khiến cho hắn muốn đánh người như vậy.
Lúc còn ở ngõ Nê Bình Cố Xán hắn đã biết.
Vì sao trong Thập Hào kiệt cái nhóm ngớ ngẩn ở Thư Giản hồ này, Cố Xán lại gần gũi nhất với tên ngốc Phạm Ngạn kia?
Cũng chỉ có tên não thiếu ô xi thật sự như Phạm Ngạn mới nói ra câu ngốc nghếch “mẫu thân đánh ta rất nhẹ, trái lại khiến ta hơi đau lòng".
Lúc này, trên mặt Tiểu Nê Thu cũng hơi hơi cười cười.
Bất kể là như thế nào, Trần Bình An cũng chưa từng thay đổi.
Dù là nó và Cố Xán đã thay đổi nhiều thế nào thì Trần Bình An vẫn là Trần Bình An của trước kia.
Lúc này, Trần Bình An không vội vàng lên tiếng.
Lúc trước ở chỗ bàn đọc sách bên kia, khi chuẩn bị nhấc bút lên viết hắn đã nghĩ đến một chuyện mà mình đã từng nói với Bùi Tiền, là chuyện liên quan đến Tam Nguyệt tức và Tam Xuân điểu. Lúc ấy Trần Bình An giải thích cho Bùi Tiền rằng đó là tấm lòng lương thiện của một người được ăn no mặc ấm, nhưng hắn lại không thể nói về mấy chuyện lòng từ bi này kia với một người sắp chết đói, sẽ không chiếm được lý lẽ. Cho nên con người làm người nhưng lại không thương hại một người sắp chết mà lại bước qua, đi thương hại con chim con ếch, dựa theo học thuyết mà Văn Thánh tiên sinh dạy cho Trần Bình An, điều này là không đúng.
(Điển tích trích từ câu Khuyến quân mạc đả tam xuân điểu.” (khuyên người đừng bắn chim ba tháng mùa xuân) và “khuyến quân mạc thực tam nguyệt tức.” (khuyên người đừng ăn cá diếc tháng ba)
Như vậy nếu như Trần Bình An lại đem những chuyện này đặt vào tình cảnh Thư Giản hồ Thanh Hạp đảo thì cũng giống như vậy.
Đây không phải là chuyện làm việc thiện hay không làm việc thiện, đây là chuyện Cố Xán và mẹ hắn làm thế nào để sống tiếp.
Cho nên lúc này Trần Bình An mới bắt đầu tự mình xét lại.
Chia theo đúng sai trước sau.
Xét theo lớn nhỏ.
Định ra thiện ác.
Không thể tùy tiện bỏ qua bước nào rồi nói đạo lý với Cố Xán được.
Nếu như mình không nghĩ rõ ràng, không nghĩ triệt để mà nói thì cái gì cũng sai, cho dù là đúng, đúng về mặt đạo lý đi chăng nữa thì cũng chỉ là lầu các giữa sa mạc.
Nghĩ đến những đạo lý mà mình giảng cho Bùi Tiền nên tất nhiên lại nhớ đến quê hương của Bùi Tiền, Ngẫu Hoa phúc địa. Nghĩ đến Ngẫu Hoa phúc địa thì lại nghĩ đến năm đó,tinh thần không mấy tập trung, hắn lại đi đến Tâm Tướng tự gần ngõ Trạng Nguyên, gặp được lão hòa thượng mặt mũi hiền lành trong miếu, cuối cùng nghĩ đến những lời của lão hòa thượng vốn không thích nói đến phật pháp trước khi chết: “Chuyện gì cũng đừng quá cực đoan, khi nói đạo lý với người khác, điều đáng sợ nhất chính là toàn bộ đều là đạo lý của ta, sợ nhất là khi trở mặt với một người xong thì mãi cũng không gặp lại được nữa.”
Cuối cùng Trần Bình An nhớ tới Văn Thánh lão tiên sinh kia, sau khi say rượu ông nói: “Đọc bao nhiêu sách mà dám nói chuyện thế đạo này chính là như vậy, gặp bao nhiêu người mà dám nói nam nhân nữ nhân trên đời này đều như vậy? Ngươi tận mắt chứng kiến bao nhiêu thái bình và khổ nạn mà dám nói người ta là thiện hay ác?”
Cho nên trước khi Cố Xán đến, Trần Bình An đã bắt đầu nâng bút viết chữ, viết lên hai tấm giấy mấy chữa phân trước sau, bàn lớn nhỏ.
Đặt hai tấm giấy song song nhau, hắn không lấy thêm tờ giấy thứ ba có viết phân thiện ác nữa.
Trong tờ giấy đầu tiên ghi chữ phân trước sau, Trần Bình An bắt đầu viết xuống rất nhiều những cái tên.
Cố Xán, thẩm thẩm, Lưu Chí Mậu, thủ tịch cung phụng Thanh Hạp đảo, đại sư huynh, thích khách Kim Đan... Cuối cùng viết là Trần Bình An.
Sau khi viết xong, nhìn những người đến cả tên cũng không có như cung phụng, đại sư huynh, thích khách vân vân, Trần Bình An bắt đầu rơi vào trầm tư.
Sau đó thì Cố Xán đến.
Đành phải để bút xuống, đứng dậy rời đi.
Lúc này nhìn thấy Cố Xán, Trần Bình An lại bắt đầu ngẩn người.
Cố Xán không ồn ào với hắn mà gục xuống bàn, Tiểu Nê Thu cũng do dự một chút rồi cả gan úp xấp người bên người Cố Xán.
Hai cái đầu kia đều cau mày nhìn về phía Trần Bình An.
Thật ra Tiểu Nê Thu nó rất tò mò về Trần Bình An, người vốn nên là chủ nhân của mình.
Ở nơi sâu thẳm trong lòng Cố Xán, thế mà lại tồn tại cái loại suy nghĩ không thể tưởng tượng được như thế, nếu như một ngày nào đó bản lĩnh của Cố Xán đủ cao, vậy sẽ tặng nó cho Trần Bình An.
Phải biết cho dù là người được Cố Xán nhận làm bằng hữu như Lữ Thải Tang, quá lắm thì cũng chỉ đến mức một ngày nào đó Lữ Thải Tang bị người ta giết rồi, Cố Xán hắn sẽ giúp báo thù, vậy coi như đã là rất nghĩa khí rồi.
Cố Xán ghét vào bên kia, hỏi: “Trần Bình An, bát cơm của mẫu thân ta năm đó không phải chỉ là một bát cơm thôi ư? Nếu huynh đi gõ cửa nhà người khác cầu cạnh hàng xóm láng giềng một chút, vậy cũng đâu có chết đói?”
Trần Bình An gật gật đầu: “Cho nên ta sẽ càng thêm cảm kích thẩm thẩm.”
Cố Xán hỏi: “Cũng bởi vì câu nói đó?”
Trần Bình An chầm chậm nói: “Ngươi quên rồi à? Ta đã nói với ngươi, cả đời mẫu thân ta chỉ không muốn ta làm hai chuyện, một chuyện chính là làm ăn mày, một chuyện nữa chính là đi làm thợ gốm ở lò gốm.”
Cố Xán thở dài một hơi.
Cố Xán lại hỏi: “Bây giờ nhìn lại, coi như lúc ấy ta không đưa huynh quyển quyền phổ rách kia thì có khi sẽ không có Hám Sơn quyền, cũng sẽ có Hám Thủy quyền hoặc là Hám Thành quyền gì ha?”
Trần Bình An vẫn gật đầu, chẳng qua lại nói thêm: “Nhưng đạo lý cũng không thể nói như vậy được.”
Thế đạo này cho ta một phần thiện ý, nhưng lỡ như một ngày nào đó ta lại bị thế đạo tặng cho một phần ác ý, mà phần ác ý này lại lớn hơn phần thiện ý kia thì ta sẽ phủ định toàn bộ thế đạo này. Chút thiện ý kia vẫn còn đó, nắm bắt nó, lúc nào cũng nên ghi nhớ nó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận