Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 926: Ngàn Dặm Tặng Đầu Người (4)

Chương 926: Ngàn Dặm Tặng Đầu Người (4)Chương 926: Ngàn Dặm Tặng Đầu Người (4)
Chương 926: Ngàn Dặm Tặng Đâu Người (4)
Phù lục phẩm tướng cao thấp, được quyết định bởi có thể vây khốn thanh phi kiếm đó bao lâu.
Nếu muốn đánh vỡ cắm ché, chỉ cần khai quyết phất tay áo thối khí, phi kiếm "Trong giếng" có thê tự do đi xa.
Người khác là mười năm mài một kiếm, lão đạo nhân lại là mười năm mài một phù, quý trọng như thế nào cũng không đủ.
Hai nơi chiến trường, đại chiến say sưa. Ở chỗ sâu nơi núi rừng, có hai người xa xa nhìn về hướng nơi này.
Bàng quan.
Một người chính là khách nhân đã tranh đoạt Dương Chi Thú ở cửa hàng Phù Kê tông cùng Lục Đài, tướng người thấp bé, dung mạo xấu xí, trên mặt hơi lộ vẻ đắc ý.
Một vị khác lại là kiếm khách áo bào đỏ hông đeo trường kiếm, dáng người mảnh mai, diện mạo hiên ngang, đưa tay để lên chuôi kiếm, nhìn tình thế chiến trường bên kia, mỉm cười nói: "Lúc trước mọi người đều cho rằng ngươi chuyện bé xé ra to. đến ngav cả ta cũng không ngoại lệ, hiện tại xem ra, nhờ có ngươi cần thận, mà bớt cho ta không ít phiền toái."
Nam tử áo bào đỏ là một kiếm khách võ đạo lục cảnh đỉnh phong.
Ở giang hồ dưới núi Đồng Diệp Châu đã được xem như kiếm đạo đại tông sư danh xứng với thực, tuy đã vào tuổi thất tuần, nhưng vẫn như cũ mặt như quan ngọc, trong máy chục năm, trường kiếm rong ruồi hơn mười nước, hiếm gặp địch thủ.
Huống hồ trường kiếm bên hông, là một pháp bảo tiên gia sắc bén vô cùng, khiến cho người kiếm khách võ phu này. dám can đảm tự xưng "dưới Kim Đan Địa tiên, một kiếm đả thương địch thủ. Dưới Long môn, một kiếm chém chết", hơn nữa trên núi dưới núi ít ai nghi ngờ.
Uy danh hiển hách, hơn nữa phong lưu vô song, không biết có bao nhiêu cô gái ái mộ vị giang hồ kiếm tiên không cầu trường sinh này, thậm chí có cả tin vỉa hè, Hoàng hậu Triệu thị Vân Lộc quốc còn cấu kết với người này, về phần cái gì giang hồ danh môn hiệp nữ tiên tử, sùng bái vị kiếm tiên áo đỏ này, nhiều vô số kê.
Hán tử không bắt mắt cười nói: "Mã mỗ ta cần thận, là thói quen mà thành, khi còn trẻ tuổi đã chịu nhiều thiệt thòi và đau khổ, cho nên nhớ kỹ một chuyện, đối phó những tiên sư có xuất thân tốt này, chúng ta đi lại giang hồ, phải sư tử vò thỏ, một hơi ăn luôn bọn họ, nếu không cho dù may mắn thắng, cũng là thắng thảm, thu hoạch không lớn.”
Kiếm khách áo đỏ cười nói: "Mã Vạn Pháp, trước có nói rõ, giúp các ngươi áp trận, để ngừa bát ngờ, thanh kiếm trên lưng thiếu niên áo bào trắng, sớm thuộc về ta, hiện tại đã xảy ra bất ngờ, nếu thật sự cần ta tự mình giết địch, vậy thì..."
Nam nhân gật đầu nói: "Hồ lô dưỡng kiếm không thể cho ngươi, hơn nữa ngươi cũng không phải kiếm tu, nhưng mà những thứ trên người hai tiểu tử kia, ít nhất cũng có một chiếc phương thốn vật, những thứ bên trong, ta muốn được chia phần, ngươi có thể lấy đi phương thốn vật, như thế nào?"
Kiếm khách áo đỏ híp mắt mà cười, "Quá tốt rồi."
Hán tử do dự một chút,”Tuy đại cục đã định, nhưng mà chúng ta vẫn phải cẩn thận, thiếu niên áo bào trắng quá nửa đã như trứng chọi đá, còn gã ẻo lả như đàn bà kia, còn lưu chút thừa lực, chi bằng ngươi đối phó người này trước? Còn lại tên kia, sẽ không thể nhảy nhót được."
Kiếm khách áo đỏ lắc đầu nói: "Gã trên cây kia, trên cánh tay có món pháp bảo hộ thân, lại có phi kiếm âm thầm tán loạn, ta rất khó lặng yên không một tiếng động một kích công thành, nhưng mà thiếu niên áo bào trắng, ta có thể một kiếm chém giết, đến lúc đó không có đồng bọn, tiểu tử còn mơn mởn hơn so với đàn bà kia chắc chắn sẽ tâm thần thát thủ, đến lúc đó là ta tới giết, hay là ngươi tự mình ra tay, không quan trọng nữa."
Hán tử suy nghĩ, gật đầu đồng ý: "Như vậy là tốt nhất."
Sau đó hắn cười nói: "Hai tám Khô tỉnh phù của Lão đạo sĩ sắp chống cự không nồi nữa rồi, khi nào ngươi mới ra tay?"
"Ngay lúc này đây!"
Kiếm khách áo đỏ đã biến mắt thân hình, ở chỗ vừa đứng có thừa âm lượn lờ.
Nhánh cây dưới chân trước đó lại không động đậy chút nào.
Có thể thấy được vị giang hồ đại tông sư này thân hình mau lẹ, cùng với võ đạo cao.
Trên chiến trường phía nam, Trần Bình An hán tử khôi ngô thỉnh thần hàng chân, bởi vì người sau có hai người tương trợ, hai bên chém giết khó phân thắng bại, có vẻ như loạn cục còn phải kéo dài thêm hồi lâu.
Một vạt cầu vồng đỏ từ trên trời rơi xuống, nhanh như sắm đánh, trong khoảnh khắc đó xé rách chiến trường, kiếm khí dày đặc, tràn ngập trong thiên địa.
Một kiếm ra khỏi vỏ đâm tới ngực thiếu niên áo bào trắng.
Một kiếm đâm trúng, không hề trì hoãn.
Kiếm khách áo đỏ hơi nhếch khóe miệng, tựa như thú vị lại không thú vị.
Lại làm thịt một kẻ gọi là thiên tài tu đạo.
Nhưng mà ngay sau đó, kiếm khách áo đỏ phải bắn mạnh trở ra. thâm chí định ngay cả thanh bội kiếm pháp bảo tiên gia cũng bỏ mặc không cần.
Bởi vì mạng sống quan trọng nhất.
Mọi người nơi đây, một đám trợn mắt há hốc mồm, thật sự là vị kiếm đạo đại tông sư này xâm nhập với khí thế rất thịnh, mọi người không dám vẽ rắn thêm chân, đều dừng tay, đỡ phải bị vị đại tông sư kia sau khi một kiếm chém giết thiếu niên, tùy tay thêm một kiếm nhẹ nhàng bâng quơ đâm chết bọn họ, cuối cùng dùng chữ ngộ sát để bào chữa tình hình.
Đến lúc đó thiếu một người phân chia chén canh, sẽ có nghĩa là những người còn lai có thêm một chút phần lời, kẻ còn sống, ai lại không vui?
Nhưng mà một màn kế tiếp, làm cho người ta suốt đời khó quên.
Vẫn là thiếu niên thanh tú quần áo trắng hơn tuyết, sau khi bị kiếm khách áo đỏ một kiếm đâm trúng ngực, trường bào tuyết trắng lấy nơi ngực vừa trúng mũi kiếm làm trung tâm, bung mở ra từng đợt gợn sóng đẹp người ta lóa mắt, lộ ra hình dáng thật sự của chiếc trường bào.
Một chiếc kim bào!
Giống như có một con giao long biến mất giữa biển mây màu vàng.
Trần Bình An không còn cố ý áp chế uy thế của pháp bào di vật tiên nhân hải ngoại, không còn cố ý nhiều lần lộ ra sơ hở, tự cầu thương thế, để cho bản thân mình máu tươi đầm đìa.
Cho nên một kiếm đâm trúng kim bào này, lại không có thể đâm phá pháp bào chút nào.
Lục Đài không mở miệng nói.
Nhưng mà Trần Bình An lại luôn chờ đợi giờ khắc này.
Chờ cao nhân núp ở phía sau màn đến giải quyết dứt khoát.
Không đến, Trần Bình An không lỗ. Nếu đến, Trần Bình An kiếm được món hời.
Trên con đường hành tấu giang hồ, từ lần đầu tiên rời khỏi Ly Châu Động Thiên đi thư viện Đại Tùy, lại đến lần thứ hai rời khỏi quê nhà đi hướng Đảo Huyền sơn.
Thời thời khắc khắc cần thận chu đáo, ngày qua ngày theo đuổi "Không sai", Trần Bình An rốt cuộc đã có hồi báo.
Trong khoảnh khắc đó.
Kiếm khách áo đỏ vừa mới buông chuôi kiếm ra, đã bị thiếu niên mặc kệ sự đời sải bước tới chặn trước mũi kiếm, đưa tay rút ra trường kiếm sau lưng. Một kiếm cắt rơi đầu.
Cho dù là Lục Đài cũng phải trợn mắt há hốc mồm, sau đó nhìn quanh bốn phía, thản nhiên cười với đám người đang sợ đến mất mật,"Các ngươi nha, ngàn dặm tặng đầu người, thật sự là lễ khinh tình ý trọng." (2)
(2) Lễ vật tuy nhỏ nhưng tình ý thâm hậu.
Trần Bình An trở tay thả "Trường khí" vào lại vỏ kiếm, đi máy bước về phía trước, một bàn tay khác nhẹ nhàng cầm thanh trường kiếm kia, đứng vững thân hình.
Tư thế cầm kiếm chúc xuống, lại có một chút phong lưu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận