Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1489 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (5)



Chương 1489 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (5)




Kể từ đó, tiếng châm chọc chửi rủa càng nhiều, không kiêng nể gì.
Không ngờ Ngọc Diện Tiểu Lang Quân đột nhiên đập tiền, mở miệng nói chuyện, bênh vực lẽ phải, mắng to quần chúng, Nhất Xích Thương đuổi theo phía sau, hai đối thủ một mất một còn lại phá lệ trở thành cùng chung mối thù.
Cuối cùng Tiểu Lang Quân bỏ ra tiền thần tiên xong, liền tiếp tục mắng, "Kiếm tiền không dễ, tu hành không dễ, tiểu cô nương người ta có tranh đấu đại đạo với các ngươi, hay là chém giết cả nhà các ngươi? Tại sao cứ phải cắn chặt không buông tha như vậy? Các ngươi đúng là một đám khốn kiếp, không xứng đáng được cha mẹ sinh ra trên đời, nếu ta đây có đại thần thông, thì đã đi dọc dòng sông thời gian, vào thời điểm cha mẹ các ngươi đánh nhau trên giường sẽ một chưởng đập nát giường."
Cuối cùng Tiểu Lang Quân nói với Nhất Xích Thương rằng, "Ngươi còn coi như biết làm người, chỉ là ánh mắt kém một chút, thế mà thích Hạ Tiểu Lương, vừa nhìn đã biết tu hành không có tiền đồ."
Từ đó về sau, Nhất Xích Thương trở thành “người hầu” của Ngọc Diện Tiểu Lang Quân, chỉ cần ở cùng nhau, Nhất Xích Thương nhiều lần làm chân chó cho ông.
Trước khi Cao Miện cùng Tuân Uyên đập tiền, đã có người bắt đầu dùng ngôn ngữ đùa giỡn vị tiên tử kia, hoa trong gương, trăng trong nước, dù sao quần chúng nói chuyện cũng không biết cụ thể là ai mở miệng, thường xuyên không kiêng nể gì, tiếp tục theo thói quen, sẽ thường xuyên có người trong lúc thưởng thức bức hoạ cuộn tròn, bát nước, trong tay sẽ có mấy bộ sách diễm tình thịnh hành nhân gian.
Đại khái là tai bay vạ gió, tỳ nữ đứng ở bên cạnh tiên tử cũng bị liên lụy.
Tỳ nữ tên là Thạch Tưu, là đệ tử ký danh mà ngọn núi này mới thu nhận không lâu, mỗi khi chủ nhân lộ diện, nàng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở trong bức họa cuộn tròn, không phải bưng trà đưa nước thì sẽ cầm hộ đồ, làm người hầu xử lý việc vặt.
Thật ra thân thể của nàng còn đẹp hơn tiên tử kia, nhưng tu hành trên núi vẫn dựa vào thiên phú và cảnh giới để quyết định thân phận.
Đối với điều này, Cao Miện và Tuân Uyên là người từng trải, tập mãi thành thói quen, chỉ cần không quá đáng sẽ không nói gì.
Nhưng tỳ nữ tên là Thạch Tưu kia, đại khái chưa quen với những lời khó nghe nhục nhã như vậy, nên cắn môi, hốc mắt thì ửng đỏ.
Họa vô đơn chí, trên bức hoạ cuộn tròn, Cao Miện vừa vặn nhìn thấy ở dưới bàn, có lẽ là tiên tử nổi nóng do thấy tỳ nữ phá hư phong cảnh, tiên tử nhanh chóng dùng một cước dẫm lên chân của tỳ nữ bên cạnh.
Cao Miện vốn định bắt đầu đập xuống tiền thần tiên, nhìn thấy một màn như vậy, liền đổi sang tiền Tuyết hoa.
Cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, Cao Miện hừ lạnh nói: "Lại là loại đàn bà này, trong đầu không có chút lễ nghĩa của người trí thức."
Tuân Uyên mỉm cười.
Cao Miện cảm thấy có chút mất hứng, chỉ uống rượu.
Lưu Lão Thành nhắc nhở: "Lão Cao, ngươi kiềm chế một chút, không uống rượu, ngươi là người Bảo Bình châu, uống rượu vào, toàn bộ Bảo Bình châu đều là của ngươi. Đây là tổ trạch nhà ta, không chịu nổi cơn say của ngươi!"
Cao Miện hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hỏi: "Tiểu Phi Thăng, ngươi cảm thấy cái tên Vô Địch Thần Quyền bang này như thế nào?"
Tầm mắt Tuân Uyên nhìn chằm chằm vào bức họa cuộn tròn, không chút do dự nói: "Mạnh, vô địch, khí phách, ở Bảo Bình châu có thể nói là hạc trong bầy gà, độc nhất không có cái thứ hai!"
Cao Miện gật gật đầu, "Coi như ngươi thức thời, biết nói lời thật lòng với ta."
Lưu Lão Thành muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, nói với Tuân Uyên: "Tuân lão tiền bối, ngươi làm sao vậy, chuyện khác để cho lão thất phu này tùy hứng thì cũng thôi đi, hắn đặt tên bang rắm thối như vậy, làm hại đệ tử sơn môn không tài nào ngóc đầu lên được, nếu Tuân lão tiền bối còn khen ngợi trái lương tâm như vậy, Lưu Lão Thành ta. . . Thực không thể nhịn được!"
Lưu Lão Thành thân là tu sĩ nơi hoang dã Phong Vĩ độ số một Bảo Bình châu, tự khai mở đường máu tới đại tu sĩ Ngọc Phác cảnh dù bản thân có điểm xuất phát cực thấp, tự nhiên đã gặp vô số chuyện kì lạ cổ quái.
Nhưng mối quan hệ của Tuân Uyên và Cao Miện, một lãnh tụ tiên sư Tiên Nhân cảnh của Đồng Diệp Châu, một lão tổ Bảo Bình châu đã ngã xuống Nguyên Anh cảnh, nếu nói vừa gặp như đã quen từ lâu, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cuối cùng không để ý tới sự hơn kém cảnh giới lẫn nội tình cách xa giữa hai tông môn, Lưu Lão Thành miễn cưỡng có thể hiểu được. Nhưng mà Tuân Uyên ngươi cần gì phải khen tặng tung hô tài văn chương dốt nát của Cao Miện như vậy?
Ban đầu Lưu lão thành còn sợ Tuân Uyên có mưu đồ gì đó, nhưng Tuân Uyên không tiếc giằng co cùng Thiên quân Kì Chân của đạo Gia, cùng với "Tiểu phi thăng" đi tới chân trời, thương nghị với Thánh nhân tọa trấn về quyền sở hữu của mảnh vỡ động thiên, hơn nữa từ nay về sau ba người rảnh rỗi không có gì làm, dắt tay nhau du lịch, cho dù là cẩn thận chặt chẽ như Lưu Lão Thành, cũng không thể không thừa nhận, Tuân Uyên đang nịnh nọt Cao Miện, còn Cao Miện thì đối xử với Tuân Uyên như người hầu.
Hai người thế mà đều. . . thật lòng.
Tuân Uyên mỉm cười với Lưu Lão Thành: "Ta thực lòng cảm thấy cái tên Vô Địch Thần Quyền bang này đặc biệt hay."
Lưu Lão Thành thở dài một tiếng, ôm quyền cười khổ nói: "Bội phục."
Cao Miện mở miệng: "Lưu Lão Thành, ở điểm khác, ngươi đều giỏi hơn Tiểu Phi Thăng, duy chỉ có mặt thẩm mỹ là ngươi kém xa Tiểu Phi Thăng."
Tuân Uyên vỗ đầu gối, "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Lang Quân nói những lời này làm cho ta như được khai ngộ, vốn ta còn không rõ vì sao trên đường tu hành ta luôn cô đơn như thế, Tiểu Lang Quân hôm nay dùng một câu mà nói toạc ra ý trời, đây chính là vì con mắt thẩm mỹ, làm cho ta ở trên núi cao không khỏi rét vì cô đơn! Nếu không phải gặp được Tiểu Lang Quân. . ."
Cao Miện vỗ cái bàn, "Ngươi đang nói cái rắm gì vậy? Ở Vô Địch Thần Quyền bang, mấy lời này ta đã sớm nghe nhiều đến mức mòn lỗ tai rồi!"
Tuân Uyên chỉ đành câm miệng
Hôm nay không còn hoa trong gương, trăng trong nước để xem, Cao Miện liền cố ý bỏ đi thần thông Luyện khí sĩ, uống một trận say bí tỉ rồi đi ngủ.
Tuân Uyên lúc này mới dám bỏ mấy đồng tiền Tiểu thử vào bức hoạ cuộn tròn, mở miệng nói chuyện, nói nếu cô nương Thạch Tưu kia về sau có thể xuất hiện một mình trong bức họa cuộn tròn, Nhất Xích Thương hắn sẽ ủng hộ dài dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận