Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1044: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (2)

Chương 1044: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (2)Chương 1044: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (2)
Chương 1044: Nhân Gian
Chi Chít Đèn Đuốc (2)
Trần Bình An đứng lên, trong hoàng hôn, một đứa nhỏ đi ở trong ngõ nhỏ, cửa sân không khép, sau khi nó nhìn thấy Trần Bình An, vẻ mặt đò đẫn, cúi đầu, Tào Tình Lãng im lặng mà lại hờ hững đi vào phòng của mình.
Trần Bình An muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, ngồi trở lại băng ghé, ngồi mãi tới đêm khuya. Thời tiết cực nóng, cho dù đến đêm, gió nhẹ thổi vào mặt, vẫn không tính là mát mẻ được chút nào cả, Trần Bình An trong lúc đó đi thăm người sen tí hon, vô tình liếc thấy một cây quạt tròn lá hương bồ chế tác thô sơ, liền cầm đi ra khỏi phòng.
Sau nửa đêm, xa xa truyền đến tiếng phu canh gõ kẻng.
Tào Tình Lãng đi ra khỏi phòng, xách băng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Bình An.
Trần Bình An đưa qua cây quạt hương bỏ, Tào Tình Lãng do dự một phen, rồi vẫn nhận lấy.
Trầm mặc một lát, Trần Bình An thấp giọng nói: "Xin lỗi nha."
Từ đầu tới đuôi, đứa nhỏ không nói gì, chưa trách Trần Bình An, cũng chưa nói không trách, chỉ cúi đầu nức nở.
Hôm sau Tào Tình Lãng rời giường rất muộn, cũng chưa có tiếng đọc sách văng vẳng buổi sáng, Trần Bình An đã ởi tới học thục kia, muốn giúp đỡ Tào Tình Lãng đánh tiếng với học thục, kết quả dọc theo đường đi người đi đường ít ỏi, đến học thục, phát hiện đã đóng cửa, ngay cả mặt mũi tiên sinh dạy học cũng chưa nhìn thấy.
Nhưng Trần Bình An phát hiện không có một tên gián điệp nào của Nam Uyễn quốc xuất hiện ở phụ cận.
Nghĩ hẳn là ý tứ của quốc sư Chủng Thu. Hai ngày sau đó, không ngừng có gia đình lén lút dọn khỏi phụ cận nơi đây, lầu xanh quán rượu ngõ Trạng Nguyên bên kia, trong một đêm đã thanh tịnh, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Hoàng hôn ngày này, Trần Bình An xách băng ghé ngồi ở chỗ góc ngõ phó. Nếu là trước kia, bên này sẽ có bàn cờ, hai tên đánh cờ dở tệ đang chém giết tối tăm trời đất, bên cạnh vô số kẻ xem cơ đang mách nước lung tung.
Đường cái vẫn là khe rãnh ngang dọc, tường đổ ngói vỡ, cực khó coi.
Trần Bình An đứng lên. thì ra là Chủng Thu đến đây.
Chủng Thu và Trần Bình An tản bộ dọc theo đường cái, vẻ mặt Chủng Thu mệt mỏi, mỉm cười nói: "Khu vực phường thị này của kinh sư đã âm thầm giới nghiêm, các tin tức vỉa hè cũng bị khống chế, hoàng đề bệ hạ và thái tử điện hạ đều rất tò mò về ngươi, muốn gặp ngươi, nhưng bị ta khuyên ngăn. Nhưng ngươi nếu muốn, có thể vào cung bát cứ lúc nào, hoặc là đi chỗ ở của ta bên kia giải sầu."
Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Chủng Thu mặc một thân y phục màu xanh. hai dải tóc mai hơi bạc, ngắn ngủn mấy ngày, thế mà có vài phần tang thương già nua, có thể thấy được vị quốc sư này hiện giờ tâm tình cũng không thoải mái, tiếp tục nói: "Du Chân Ý ở di chỉ núi Cổ Ngưu tự mình dựng một căn nhà tranh nhỏ, muốn ở bên kia dốc lòng tu hành. Bệ hạ đưa ra yêu cầu, trừ phi là Du Chân Ý mang phái Hồ Sơn dời vào cảnh nội Nam Uyễn quốc, nếu không sẽ vận dụng vũ lực đuổi Du Chân Ý. Du Chân Ý không đáng để ý tới, ta hy vọng bệ hạ có thê đợi thêm một chút, nhưng bệ hạ chưa đồng ý, đã điều động binh mã, rất nhanh sẽ có hơn vạn tinh nhuệ bao vây vùng núi Cổ Ngưu." Trần Bình An nghĩ nghĩ, hỏi: "Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ kia?”
Chủng Thu trước mang đại khái cuộc đời Phàn Hoàn Nhĩ nói cho Trần Bình An, sau đó bát đắc dĩ nói: "Ta đoán bệ hạ hẳn là lén gặp nàng, mới có quyết tâm cùng cử động này, nghĩ chỉ cần có nàng áp trận, cộng thêm Bắc Tắn Đại tướng quân Đường Thiết Ý lưu lại kinh sư, đương nhiên, còn phải cộng thêm Chủng Thu ta, tình thế kém nữa cũng không kém đến đâu."
Nói tới đây, Chủng Thu đứng ở bên cạnh một khe rãnh, chính là vị trí lúc ấy Trần Bình An lấy đỉnh phong quyền giá hiệu đại long, cưỡi gió mà qua, một quyền đánh bay hắn, cười cười,"Bệ hạ nhiều lần lấy lời thăm dò ta, hỏi tâm tính và lai lịch của ngươi, ta đã không tiện lừa gạt bệ hạ, cũng không tiện mang ngươi kéo vào các ân oán thế tục, chỉ nói ngươi đã sẽ không nâng đỡ Nam Uyễn quốc, nhưng cũng sẽ không giúp đỡ Du Chân Ý, nhàn vân dã hạc, chỉ ở sâu trong mây, là sẽ không làm bạn với gà chó, lại càng sẽ không tranh ăn với chúng nó."
Trần Bình An ôm quyền cảm ơn.
Chủng Thu khoát tay,"Đổi lại là ta, sẽ chỉ càng thêm phiền lòng hơn so với ngươi. `
Trần Bình An tháo hồ lô rượu, uống ngụm rượu.
Chủng Thu nhớ tới một chuyện, "Thảm sự của hộ gia đình chỗ ngươi ở, là ta tự mình xử lý, triều đình bên này bắt không ít dư nghiệt ma giáo, có thể xác định, lúc ấy là Đinh Anh hạ lệnh để người ta hành hung, đại khái là vì Xuân Triều cung Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, muốn hắn sớm giao thủ với ngươi, không có cách nào đặt bản thân ra ngoài sự việc, để nước chảy thành sông kéo ra Lục Phảng cùng Chu Phì. Hơn nữa thông qua khẩu cung của Tào Tình Lãng ở nha môn bên kia, biết được Định Anh sở dĩ làm như vậy, không máy liên quan tới ngươi, là vì Đinh Anh làm rằng đứa nhỏ Tào Tình Lãng này, có lên quan với Đồng Thanh Thanh của Kính Tâm trai."
Trần Bình An ừm một tiếng.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
Chủng Thu sửng sốt một phen, vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Bình An chỉ chỉ Trường Khí phía sau, giải thích: "Ta đeo thanh kiếm này, đi bậy đi bạ vào đây, xoay vòng vòng, tốn thời gian rất dài, cũng không biết mình đã sớm ở trong đó." Chủng Thu cười giới thiệu một ít ghi chép lịch sử về Ngẫu Hoa phúc địa và Trích Tiên Nhân.
Trần Bình An lúc này mới hiểu.
Lão đạo nhân lúc ấy chỉ nói một nửa, Quan Đạo quan quả thật không tồn tại, nhưng thật ra có thể nói cả tòa Ngẫu Hoa phúc địa, chính là "nơi quan đạo" của lão đạo nhân.
Ngay từ đầu, Trần Bình An phát giác điều không thích hợp, là khi phát hiện trong một châu mà lại có hai cái Bắc Tấn quốc, phải biết rằng người hoa sen tí hon chính là được tìm thấy ở trong chùa miếu Bắc Tán. khởi điểm Trần Bình An còn cảm thấy có thể là Đồng Diệp châu và Bảo Bình châu phong thổ khác nhau, còn chuyên môn đi hàng sách ngõ Trạng Nguyên lật xem rất nhiều sách tạp lục và giấy bút văn nhân, kết quả càng xem càng kỷ quái, còn chưa từ bỏ ý định, lại đi tàng thư lâu tư nhân của gia đình quyền quý, muốn thông qua chính sử mới xác định phương vị cụ thể của Nam Uyễn quốc ở Đồng Diệp châu, vẫn bị mây mù che lối, trên sách từ đầu tới cuối chỉ có lịch sử của bốn quốc gia.
VỀ sau tai tiếng chùa Bạch Hà lộ ra, núi Cổ Ngưu bốn đại tông sư tập hợp, Trần Bình An càng cảm thấy không thể tưởng tượng, thế mà đều thích dùng từ ngữ "thiên hạ" này, quốc sư Chủng Thu là thiên hạ đệ nhất thủ, Nam Uyễn là thiên hạ đệ nhất cường quốc, Kính Tâm đình Đống Thanh Thanh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vân vân, nhiều không kế xiết.
Về sau có một đêm, trong chùa Bạch Hà, Định Anh và Chu Sĩ Nha Nhi cùng nhau lẻn vào đại điện, tìm kiếm bộ La Hán kim thân kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận