Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1058: Trong Ngõ Nhỏ (4)

Chương 1058: Trong Ngõ Nhỏ (4)Chương 1058: Trong Ngõ Nhỏ (4)
Chương 1058: Trong Ngõ Nhỏ (4)
Du Chân Ý không phủ nhận, gật đầu nói: "Nhưng ngươi vẫn sẽ bởi vì vậy mà nhận được ân huệ, hơn nữa từ đầu tới đuôi, căn bản không cần ngươi xuất đầu lộ diện, ác nhân do một mình ta làm.”
Trần Bình An rút ra thanh đao hẹp Đình Tuyết kia.
Phi kiếm Lưu Ly sau lưng Du Chân Ý ngân vang ong ong, cũng chuẩn bị ra khỏi vỏ.
Sắc mặt hắn âm trầm, thật không ngờ Trần Bình An này không thể nói lý như thé. Nhưng kế tiếp Trần Bình An dùng mũi đao đâm ra hai cái lỗ nhỏ ở trên mặt đất, sau đó ở giữa hai điểm vạch ra một đường cong, thu đao vào vỏ, sau đó hỏi: "Ước nguyện ban đầu là tốt, kết quả ngươi mong đợi cũng là tốt, nhưng đây là lý do ngươi làm việc không từ thủ đoạn sao?"
Du Chân Ý liếc đường cong kia dưới chân Trần Bình An, thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Người muốn làm được việc lớn, không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay mát, ngày khác được, có phân chia lớn nhỏ, hơn nữa ngăn cách rất lớn, Du Chân Ý ta không thẹn với lòng, vì sao không làm một lần? Ở trong lúc đó, chết vài người, mười mấy người trên bảng? Đã tính là cái gì? Ngươi có biết bởi vì trích tiên nhân, tòa thiên hạ này, trong lịch sử chết oan bao nhiêu vạn người không? Không nói những chiến sự cực kỳ bi thảm kia, chỉ nói mười người trên bảng ngươi từng gặp, Xuân Triều cung Chu Phì, đã gây họa cho bao nhiêu người?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta đã lật rất nhiều sách, không dám nói biết toàn bộ, nhưng biết không ít, chỉ là trong lịch sử danh xưng có thể bởi vì trích tiên nhân mà dẫn phát chiến sự, ta bây giờ có thể báo ra hơn sáu mươi trận."
Du Chân Ý không nói gì nữa.
Đạo bát đồng bát tương vi mưu.
Trần Bình An do dự một phen, ngồi xổm xuống, lấy ngón tay thêm hai đường, một đường thẳng, một cái ở giữa đường cong cùng đường thẳng, độ cong nhỏ hơn.
Sau khi Trần Bình An đứng lên,"Ta không khắt khe yêu cầu Du Chân Ý ngươi làm thánh nhân đạo đức, cũng không có bản lãnh này, trước mắt cũng khó mà nói ngươi là sai, nhưng dứt bỏ những thứ này không đi quản, ta sẽ không làm ăn với ngươi, tiền thần tiên, ta có, hơn nữa không ít, nhưng một đồng cũng sẽ không bán cho ngươi. '
Du Chân Ý nheo mắt,"Ò2"
Trần Bình An cười nói: "Sao, không thoải mái? Tốt lắm, như vậy ta bây giờ rất sướng."
Du Chân Ý đột nhiên giãn mặt ra cười, Hy vọng chúng ta sau này còn gặp lại. ˆ
Phi kiếm Lưu Ly trong tích tắc ra khỏi vỏ, lơ lửng ở bên chân hắn, đạp lên phi kiếm, chuẩn bị cưỡi gió rời khỏi kinh thành Nam Uyễn quốc.
Về phần Chủng Thu, không cần đi tìm nữa, như Trần Bình An chỉ ra, chỉ có Trần Bình An hắn gật đầu đáp ứng, mới có cơ hội thuyết phục Chủng Thu.
Phi kiếm dưới chân Du Chân Ý vừa mới bay lên một trượng, đã nghe người nọ cười nói: "Quả dưa lùn, hay là đừng sau này đừng gặp lại. ˆ
Du Chân Ý trong giây lát tản ra sát khí, xoay mũi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm trích tiên nhân trẻ tuổi nói năng lỗ mãng kia.
Vẻ mặt Trần Bình An thong dong, hỏi: "Du Chân Ý ngươi bị người ta mắng một câu quả dưa lùn, liền cảm thấy chịu nhục nhã to lớn? Tu đạo pháp, làm thần tiên, ghê lắm sao?" Hai tay Trần Bình An đã đè chuôi kiếm Si Tâm cùng chuôi đao Đình Tuyết.
Du Chân Ý hừ lạnh một tiếng, ngự kiếm kéo lên, hóa thành một dải cầu vồng xé gió lao đi.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trần Bình An xoay người trở về ngõ nhỏ, bên kia một kẻ thò đầu ra nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tiểu cô nương vừa chạy vừa tiếc hận, nếu hai người đánh tới mức chết tươi, vậy thì tốt bao nhiêu.
Trần Bình An trở lại sân, đóng cửa, cửa phòng bếp bên kia, tiều cô nương ngồi ở trên băng ghế nghiêng đầu giả bộ ngủ, Tào Tình Lãng thì đã tắt đèn đi ngủ. Trần Bình An vào phòng, tháo xuống đao kiếm, bắt đầu lật sách, lật xem những hạng mục có liên quan kiến trúc cầu.
Sau đó vẫn luôn thái bình vô sự, kinh thành Nam Uyễn quốc là như thế, toàn bộ thiên hạ giống như cũng không khác lắm, cứ như vậy từ một tiết (1) cuối cùng của mùa hè, ở trong tiếng lật sách của Trần Bình An chậm rãi đến lập thu.
(1): trong một năm chia ra 24 tiết, tiết cuối cùng của mùa hè là Đại Thử, là nóng oi, ngày 23 tháng 7 âm lịch)
Lão đao nhân không đến tìm hắn, Trần Bình An cũng chỉ có thể chờ.
Quê nhà tòa Ly Châu động thiên kia, từng là một hạt châu treo ở trên không bản đồ Đại Ly.
Đảo Huyền sơn tòa Hoàng Lương phúc địa vỡ nát không chịu nổi đó, cũng là thần tiên khó tìm lối vào, trời mới biết Ngẫu Hoa phúc địa rốt cuộc là cái gì, ở nơi nào của Đồng Diệp châu.
Học thục ở gần ngõ nhỏ vẫn chưa mở cửa.
Tiểu cô nương gầy gò mặt dày mày dạn ở lại bên này, lại đã học được mỗi ngày nấu nước quét rác, tuy vẫn là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, có thể lười biếng thì sẽ lười.
Bình thường, sau khi lập thu, gia đình ở phố phường đã có thể ngóng trông tới Trung Thu trăng tròn. Đặc biệt trẻ con, đều bắt đầu trông mong, đếm đầu ngón tay để tính thời gian. Cả nhà đoàn viên, ăn bánh trung thu, nhìn cái mâm tròn to kia treo ở trên trời, vui vẻ cười nói.
Trần Bình An đêm nay hóng mát ở trong sân, đột nhiên phát hiện, mình, Tào Tình Lãng, tiểu cô nương, hình như đều không chờ mong tết Trung Thu kia.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Tào Tình Lãng đã cười nhiều hơn rất nhiều. có môt số thời điểm nó sẽ thật sự rất phiền chán tiểu cô nương miệng độc như ăn thạch tín kia, nhưng sau khi phiền chán, nên ở chung như thế nào vẫn ở chung như thế đó, nó không thù dai. Ngẫu nhiên còn có thể cãi nhau vài câu với con bé, nhưng Tào Tình Lãng nào phải đối thủ của nó, có một lần còn bị mắng tới mức hốc mắt đỏ lên, tức giận đến môi run run, nhưng buổi tối nàng đòi nó hạt dưa, Tào Tình Lãng vẫn yên lặng lấy ra cho nó, nói chỉ còn lại có nhiêu đây, nó không nói một câu nào đã vội vàng đi mua, mắng ngươi đã lớn như vậy rồi, còn cần ta dạy ngươi mua đồ à? Lai khiến Tào Tình Lãng rầu fï không vui cả buổi, cả đêm không nói chuyện với con bé, tiều cô nương nào sẽ để ý việc này, tự mình cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm với nó, chưa bao giờ để ý nó đáp lời hay không, con bé chỉ nói thứ mình muốn nói. Tào Tình Lãng tự mắt trợn trắng, cuối cùng thật sự chịu không nỗi, liền đi vào phòng đọc sách, to gan quay đầu trừng mắt nhìn nó một cái, nhưng nó trừng mắt, tạo thế đứng dậy muốn xách băng ghế đánh người, dọa cho cậu bé vội vàng chạy vào nhà đóng cửa lại.
Ghé vào cửa số bên kia, khi Tào Tình Lãng nhìn thấy Trần Bình An liếc con bé xấu xa kia một cái, nó liền vội vàng ngồi thẳng người, giải thích nói ta và Tào Tình Lãng giỡn chơi thôi, hai ta quan hệ rất tốt.
Tào Tình Lãng mới vui vẻ cười lên, bắt đầu khêu đèn đọc sách.
Đây cũng là nguyên nhân thật sự Trần Bình An chưa đuổi tiểu cô nương đi.
Có một hôm sáng sớm, đột nhiên trời đổ mưa, tiểu cô nương xách nửa thùng không biết là nước giếng hay là nước mưa, vẻ mặt nịnh nọt, sau khi trở lại sân nói với Trần Bình An học thục đã mở cửa. Ngày hôm đó Trần Bình An cầm dù giấy dầu, cùng ởi tới học thục với Tào Tình Lãng.
Hai người đi ở trong ngõ nhỏ.
Tiểu cô nương gầy gò vốn nán lại dưới mái hiên trú mưa chạy bước nhỏ đến cửa sân, nó nhìn thấy Trần Bình An cầm cái dù kia, lặng lẽ nghiêng về phía Tào Tình Lãng kia, hai người giống như đang tán gẫu, Tào Tình Lãng nói nhiều hơn chút, Trần Bình An thì khẽ mỉm cười, nhìn Tào Tình Lãng.
Nó đứng yên ở cửa sân rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận