Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 579: Phụ kiếm nam độ (2)

Chương 579: Phụ kiếm nam độ (2)Chương 579: Phụ kiếm nam độ (2)
Chương 579: Phụ kiếm nam độ (2)
Trần Bình An cười nói: "Ta vốn muốn đi ra ngoài một chút, vừa vặn mượn cơ hội này rèn luyện võ đạo, tranh thủ dựa vào chính mình tìm được cơ hội phá cảnh."
Ngụy Bách tò mò hỏi: "Lão tiền bối trong trúc lâu vẫn còn hờn dỗi, có phải ngươi cự tuyệt cái gì hay không?”
Trần Bình An không muốn nói tỉ mỉ, dù sao đề cập đến riêng tư của lão nhân, nhưng khoảng thời gian này Ngụy Bách bôn ba lao lực, hơn nữa có quan hệ với A Lương, cùng với tắm lòng công khai thành khẩn của Ngụy Bách, Trần Bình An không ngại có thể chọn ra một ít chuyện có thể nói, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ biết là một đạo giáo thần tiên tài giỏi sắp đến trấn nhỏ, lão tiền bối nói muốn đưa ta một hồi cơ duyên thiên đại, ở bên cạnh xem cuộc đối chiến giữa ông ấy với thần tiên kia, lĩnh ngộ chân lý quyền ý, có thể lĩnh ngộ vài phần thì vài phần, nói không chừng có thể khích lệ tinh thần hăng hái thêm tễ thân tứ cảnh, hơn nữa còn có thể củng cố trụ cột tứ cảnh."
Trần Bình An tạm dừng một lát,"Ta hỏi lão tiền bối có máy phần thắng, lão tiền bối thực công bằng, nói cửu tử nhất sinh còn không có, tất bại không thể nghi ngờ, bởi vì hôm nay ông còn không có thê trở về võ đạo đỉnh phong, cho dù trở về được, vẫn là như nhau không có phần thắng. Lúc ấy ta cảm tháy rất kỳ quái, nếu chắc chắn thua, vì sao còn muốn đi đánh trận này, tiền bối nói nguyện vọng lớn nhất đời này của ông, chính là tìm vị đạo nhân nào đó được xưng là người biết đánh nhau nhát để đánh một trận, mới coi như không uống cuộc đời này. Nếu vị khách không mời mà đến kia, quan hệ rất gần với 'Thực Vô Địch' đạo nhân, trước hết đánh một trận, suy nghĩ cân lượng của mình, để biết được chênh lệch giữa hai bên rốt cuộc là lớn thế nào. Về phần giúp ta tễ thân tứ cảnh, đưa tặng cơ duyên, lão nhân cũng nói là nhân tiện mà thôi."
Trần Bình An tự giễu nói: "Ta đương nhiên là có tư tâm, không dám bởi vì trận đánh này mà gây ra phong ba quá lớn, làm hại ngươi cùng Dương lão nhân Nguyễn sư phụ bận việc một hồi không công, càng không hy vọng... Không hy vọng Tê tiên sinh thất vọng. Cho nên ta liền nói thẳng ý nghĩ của chính mình cùng lão tiền bối, lão nhân tức giận thì tức giận, nhưng mà không hề đánh ta, chỉ là mắng lá gan của ta còn nhỏ hơn hạt gạo. Ông mắng thì mắng, ta khuyên thì khuyên, khuyên ông mặc kệ thế nào, quay về võ đạo đỉnh phong rồi đánh cũng không muộn, bằng không sẽ không được tận hứng. Lão tiền bối cũng chịu nghe những lời này, tuy ngoài miệng ông không nói, trong lòng quá nửa cảm thấy nếu không có thể toàn lực ra quyền, mới là tiếc nuối thực sự. Cho nên cuối cùng ông gạt đi suy nghĩ đánh nhau trong đầu, nhưng chưa thể nào mặt mày vui vẻ với ta được, trước đó ở trúc lâu, ngươi cũng nghe được, vẫn còn đang nồi nóng."
Trần Bình An đột nhiên hiểu ý cười,"Thật ra lão tiền bối không khác mấy so với lão ngoan đồng." Ngụy Bách lau mang mò hôi lạnh trên trán, nếu như đánh, thật đúng là toàn bộ xong đời.
Cũng may Trần Bình An không tham luyến cơ hội tứ cảnh kia, bằng không Ngụy Bách dùng mông cũng biết kết cục thế nào, lão nhân chết cũng không tiếc, tòa Ly Châu động thiên thoát phá này, đất rung núi chuyển, sẽ giũ ra rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, sau đó chính là một hồi tinh phong huyết vũ đục nước béo cò, Trần Bình An vốn là nước cờ đầu tiên trong bàn cờ, tuyệt đối không có kết cục gì hay.
Về phần Ngụy Bách hắn, đại ly quốc sư Thôi Sàm, Nguyễn Cung, Tạ Thực Tào Hi, Mặc gia Hứa Nhược, Lâm Lộc thư viện lão giao Trình Thủy Đông, vân vân, nhất định không một ai chạy trốn được, toàn bộ bị cuốn vào trong đó, sống hay chết, giống như đức hạnh của Trần Bình An, thân bất do kỷ, toàn bộ phải nhìn thiên ý cùng vận khí.
Về phần hơn ba mươi tòa đỉnh núi, đến cuối cùng có thể còn lại vài toà, khó mà nói, nhưng mà cây to đón gió, chỉ kém một bước chính là Đại Ly bắc nhạc Phi Vân Sơn, chắc như đỉnh đóng cột sẽ sụp đổ hầu như không còn, tiên nhân thần thông chân chính, dời núi lấp biển, cũng không phải là những lời quá khen.
Ngụy Bách lòng còn sợ hãi dừng thân hình, nặng nề vỗ vai Trần Bình An,"Trần Bình An, sớm biết như vậy, tiền dược liệu sẽ không thu của ngươi nửa văn tiền!"
Trần Bình An ngắn người, lập tức tươi cười sáng lạn nói: "Bây giờ trả tiền lại cho ta còn kịp."
Nguy Bách làm bộ lật cổ tay áo.
Trần Bình An liền im lặng chờ hắn lấy tiền ra, không có một chút ý định thoái thác.
Ngụy Bách bật cười nói: "Trần Bình An, không có tiền rồi!"
Trần Bình An cười ha ha, vỗ vỗ hồ lô rượu bên hông,"Cái này là đủ rồi!"
Ngụy Bách đưa tay ôm vai Trần Bình An, cứ như vậy lên núi, Ta đã nói rồi, Trần Bình An ngươi đối với bằng hữu của mình không hề keo kiệt."
Trần Bình An nín nửa ngày, cuối cùng lắp bắp nặn ra hai chữ "cảm tạ".
Ngụy Bách ra vẻ oán giận như thiếu nữ khuê các,"Bằng hữu với nhau mà nói cảm ơn, thật quá tổn thương, cái này giống như nam nữ nói chuyện tiền bạc."
Trần Bình An bừng tỉnh đại ngộ.
Cảm thấy đạo lý này phải nhớ thật kỹ, lát nữa sẽ khắc lên trên thẻ tre.
Về sau đến Đảo Huyền sơn gặp Trữ cô nương, ngàn vạn đừng nói cái gì có tiền hay không tiền.
Cái này gọi là học có chỗ dùng.
Ngụy Bách hôm nay là tồn tại lừng lẫy người qua đường đều biết, hơn nữa sơn thượng thần tiên chân chính tay cầm quyền bính, có mấy người dễ nói chuyện như Ngụy Bách? Cho nên nhân duyên vô cùng tốt, đến ngay cả Trần Bình An đều nhìn ra những Luyện khí sĩ cùng khai sơn tu sĩ chào hỏi cùng Ngụy Bách, đều tâm sinh thân cận đối với Ngụy Bách, hơn nữa là phát ra từ phế phủ.
Một đường lên núi, chào hỏi không ngừng, Ngụy Bách không hề dừng bước, nhưng mà đều cười xã giao trêu ghẹo vài câu, rước lấy tiếng cười không ngừng.
Trong lúc còn có một yêu quái dã tu công lực nịnh nọt không hề thua kém so với tiểu đồng áo xanh, chết sống dẫn đường cho Nguy đại sơn thần, kết quả bị Ngụy Bách cười mắng đá một cước ra xa, dã tu nọ không buôn chút không, ngược lại còn lấy làm tự hào, nhìn bóng lưng sơn thần áo trắng tiêu sái, vẻ mặt vui mừng.
Nhưng mà tới thời điểm gần cửa ra đỉnh Ngô Đồng, Ngụy Bách nhẹ giọng cười nói: "Trần Bình An, loại hòa khí nhìn như thực chân thành này, thật ra đều là giả, có thể không cự tuyệt, nhưng mà đừng quá xem là thật. Nếu Ngụy Bách ta vẫn là Kỳ Đôn sơn thổ địa gia, muốn nói chuyện với bọn họ một câu cũng khó. Đương nhiên, có thể hoà hợp êm ám như vậy, chung quy là chuyện tốt."
Trần Bình An yên lặng nhớ ở trong lòng.
Cửa ra Ngô Đồng sơn là thảo nguyên mênh mang, là một tòa đài cao vừa mới kiến tạo hoàn công, dùng ngọc thạch trúc thuần sắc trắng noãn tạo thành, đã tụ tập máy chục Luyện khí sĩ ăn mặc khác nhau, còn có một vài phụ nữ trẻ em người già trang phục sặc sỡ, những người sau hẳn đều là sau khi mua núi, những người trước thì đến quan sát thế lực tiên gia, hôm nay liền muốn tìm đường hồi phủ, hai nhóm người nhìn thấy Ngụy Bách cùng Trần Bình An, vẫn là chủ động tiến lên tiếp đón thân thiện, Ngụy Bách thuộc như lòng bàn tay tính danh, gia tộc của mỗi người, đối nhân xử thế, giọt nước không lọt, khiến cho người ta tâm tình vui sướng thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận